Chương 3: (Vô Đề)

Dã Trì Mộ hoàn toàn không đùa. Ánh mắt lạnh như băng, mũi dao kề sát tuyến thể của cô. Chỉ cần Cố Tri Cảnh động nhẹ một chút, lưỡi dao sẽ lập tức đâm thẳng vào cổ — một nhát đủ khiến cô mất máu nghiêm trọng, tuyến thể tổn thương, không chết cũng tàn.

Cố Tri Cảnh ép sát người xuống lớp chăn bông bệnh viện, lỗ mũi đầy mùi thuốc sát trùng. Vừa rồi cô khẽ động, lưỡi dao đã sơ sẩy rạch một vết nhỏ, máu thấm ra, ánh thép nơi lưỡi dao hằn lên mặt khăn trải giường trắng toát.

Tay Dã Trì Mộ không hề run, ánh dao không chớp lấy một lần.

"Chào buổi sáng." Cố Tri Cảnh khẽ động môi, không dám nói thêm lời nào, sợ nàng thực sự liều mạng đâm xuống.

Dã Trì Mộ không nói gì, từ này vẫn nằm trong phạm vi an toàn, không kích động đến nàng.

"Tôi có thể ngẩng đầu lên nói chuyện được không?" Cố Tri Cảnh tiếp tục thăm dò. Cơ thể của nguyên chủ bình thường chỉ quen làm mưa làm gió chứ không hề rèn luyện, khiến cô chỉ nằm sấp một lát đã đau lưng mỏi eo, nhất là phần từ cổ trở xuống đã hoàn toàn cứng đờ.

"Cố Tri Cảnh, cô muốn chết sao?" Dã Trì Mộ hỏi.

Cố Tri Cảnh đáp lời thành thật: "không muốn."

Cô rất thành ý xin lỗi Dã Trì Mộ: "Tôi xin lỗi, đã làm những chuyện quá đáng với cô. Tôi đã nghĩ cách bù đắp rồi. Trước mắt, cô cứ ở lại bệnh viện, tôi sẽ cho người chăm sóc cô 24/24..."

"b**n th**."

Dã Trì Mộ lạnh lùng ngắt lời, mũi dao rạch qua da thịt cô. Cố Tri Cảnh rít khẽ một tiếng, không hiểu mình đã chọc giận nàng ở đâu.

"Hửm?"

Cố Tri Cảnh nhíu mày, khó hiểu, vết đau vẫn còn rát.

Dã Trì Mộ c*n m** d***, giọng lạnh buốt: "Đừng tưởng tôi không biết cô đang muốn chơi trò cầm tù. Ở trong bệnh viện thế này... có phải khiến cô hưng phấn lắm không, hả?"

Lưỡi dao lại nhấn xuống, máu tràn ra từ phần da bị xé rách thêm lần nữa.

"..."

Thật sự không phải.

Cố Tri Cảnh có thể hiểu được. Dù sao Dã Trì Mộ cũng là nhân vật phản diện, mà phản diện thường thích tự mình xông pha khói lửa, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.

Đây cũng là điểm Cố Tri Cảnh thưởng thức nhất ở nàng.

Vĩnh viễn không tin vào những lời hoa mỹ của người bên cạnh, luôn làm theo ý mình. Cố Tri Cảnh ở thế giới thực đã từng phải chịu không ít thiệt thòi trong các mối quan hệ.

Hơn nữa, với cách hành xử của nguyên chủ, kẻ nào tin thì kẻ đó đúng là đồ ngốc.

"Tôi đã hỏi qua rồi, chuyện ngày hôm qua quả thực rất nghiêm trọng. Cô có thể báo cảnh sát bắt tôi, đưa tôi đến đồn, tôi sẽ sắp xếp luật sư cho cô..."

Vừa nói, đầu Cố Tri Cảnh lại bắt đầu đau.

Chuyện gì đang xảy ra?

Lẽ nào có thứ gì đó đang khống chế cô, không muốn để cô và Dã Trì Mộ giải quyết chuyện này, không muốn để cô thay đổi kết cục của nàng sao?

Hôm qua Cố Tri Cảnh đã tiêu hao quá nhiều thể lực, qua một đêm, cô không thể chống đỡ được như hôm qua nữa. Trên trán và cổ đều rịn một lớp mồ hôi lạnh, cơ thể không kìm được mà run rẩy.

Tiếp đó, cô nghe thấy một tiếng cười, cởi mở nhưng lại pha chút liều lĩnh. Dã Trì Mộ cười, rồi kề sát tai cô, nói: "Cố Tri Cảnh, cô vừa nói muốn đi đồn cảnh sát, vừa sợ đến run rẩy. Diễn xuất tệ thật đấy. Ngồi tù ư..."

Dã Trì Mộ hung hăng nhìn cô, trong con ngươi ánh lên tia sáng vàng của mặt trời, "Loại người như cô, chân trước vừa vào, chân sau đã có thể ra rồi."

Cố Tri Cảnh siết chặt tấm chăn, "Thật xin lỗi."

Dã Trì Mộ nghiêng người, nở một nụ cười với Cố Tri Cảnh, một nụ cười yêu mị và quyến rũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!