Cố Tri Cảnh mặc vest quả thực rất đẹp. Dáng người cô cao ráo trác tuyệt, sắc đen của bộ trang phục càng tôn lên vẻ lạnh lùng, cấm dục. Đôi chân dài miên man, dưới chân là đôi giày da, thân cao gần một mét tám, đứng ở đó khí thế bức người.
Bạch Thanh Vi cứ ngỡ khi cô ấy đến gần sẽ ngửi thấy một mùi Pheromone đặc biệt cường thế, nhưng không hề có. Trên người Cố Tri Cảnh chỉ là một hơi thở sạch sẽ, mát mẻ. Dù vậy, vẫn có một áp lực vô hình, một cảm giác rằng huyết mạch trong người cô đang cuộn trào mạnh mẽ.
Bạch Thanh Vi nghĩ, tám phần là do cô mặc quá nhiều, nóng đến máu cũng phải sôi trào.
Đợi mặt trời lên một lúc, Cố Tri Cảnh nói với Tần Quang Huy vài câu. Anh ta liền đi lấy hai cây dù che nắng tới, một cây đưa cho Bạch Thanh Vi, một cây Cố Tri Cảnh tự mình cầm.
Bạch Thanh Vi vốn định che cho Dã Trì Mộ, nhưng vì tổ chương trình muốn ghi hình, người đại diện và trợ lý không tiện xuất hiện, sợ mất đi tính chân thực, khán giả cũng không thích xem.
Bạch Thanh Vi rất hiểu chuyện, cầm ô đến một chỗ khác. Cố Tri Cảnh liền nghiêng cây dù qua che trên đỉnh đầu Dã Trì Mộ, hai người đứng đó, không nói một lời.
Trời nóng như vậy, mà các khách mời khác lại lề mề chưa tới, mặt trời thì càng lúc càng lớn. Cố Tri Cảnh bước lên, xách chiếc túi trên tay Dã Trì Mộ, cố gắng không để nàng phải cầm, rồi nói: "Vào trong đi."
Tay của Dã Trì Mộ chắc chắn đã sớm khỏi, chỉ là Cố Tri Cảnh tương đối để ý. Dã Trì Mộ xem như cô đang diễn vì hiệu ứng chương trình, bèn để mặc cô xách chiếc túi lên, rồi hỏi một câu: "Tổ chương trình nói phải ở đây chờ các khách mời khác mà."
"Bản thân họ không đúng giờ, tại sao chúng ta phải chờ?" Ấn đường Cố Tri Cảnh hơi nhíu lại, cô xách túi đi vào trong. Cô ghét nhất là những người không đúng giờ. "Có chuyện gì xảy ra, tôi chịu trách nhiệm."
Dã Trì Mộ nhìn Bạch Thanh Vi, Bạch Thanh Vi gật đầu. Hai người cùng nhau đi vào trong. Bước chân của họ không được nhất quán cho lắm, cây dù của Cố Tri Cảnh thường xuyên không che hết được cho Dã Trì Mộ. Nàng nói: "Hay là tôi tự đi, hoặc là cô đưa túi cho tôi đi."
Cố Tri Cảnh nói: "Dù đưa cho cô." Cô đưa cây dù cho Dã Trì Mộ. Nàng không đưa tay nhận. Động tác cầm ô của Cố Tri Cảnh rất không thuần thục, cô cố hết sức nghiêng về phía Dã Trì Mộ, "Đây là lần đầu tiên tôi che ô cho người khác."
Cô khẽ nói.
Cố Tri Cảnh trời sinh là phái hưởng thụ. Ở thế giới cũ, với thân phận của cô, không có ai dám đi dưới tán ô của cô, mà cô cũng không có tâm trí đâu để xem ai đang che ô.
Tâm tình tốt thì tự mình che, tâm tình không tốt thì có trợ lý bên cạnh che cho. Dưới tán ô không độ người, muốn độ chỉ độ người hữu duyên.
Câu chuyện về Bạch nương tử và Hứa Tiên chính là như vậy.
Hai người vào trong biệt thự, nhân viên công tác bên trong rất kinh ngạc sao họ lại vào được. Cố Tri Cảnh đặt chiếc túi lên sofa, cây dù gấp lại để trên giá, nói: "Bên ngoài nắng quá."
Nhân viên công tác cũng nóng đến không chịu nổi, liền lấy một ít bánh quy mời họ ăn.
Vì quá nhàm chán, nhân viên công tác bèn mở một mùa show giải trí trước đó cho họ xem. Cảnh tượng vốn chỉ có chút nhàm chán, bây giờ lại càng thêm nhàm chán.
Hai người ngồi trên sofa không nói chuyện. Nhân viên công tác cũng không dám đến gần. Hai người này sao lại trầm mặc như vậy, theo lý thuyết hẳn là phải có va chạm, gây gổ, đủ các loại trêu chọc chứ.
Nhân viên công tác tiện tay cầm lấy dụng cụ, phỏng vấn một chút, hỏi: "Hai vị gần đây độ hot rất cao nhỉ? Có thể mạn phép hỏi một câu, ban đầu hai vị quen nhau như thế nào?"
Câu hỏi này vừa ra, cả hai đều cảm thấy thà không hỏi để họ nhàm chán còn hơn. Chuyện này ai mà không biết Cố Tri Cảnh là ham mê sắc đẹp của Dã Trì Mộ?
Dã Trì Mộ lấy một quả nho khô cho vào miệng, đầu lưỡi tê dại vì vị chua.
"Dã Trì Mộ tiểu thư nói một chút được không?" Nhân viên công tác hỏi.
Dã Trì Mộ cắn quả nho khô, thưởng thức xong mùi vị rồi mới từ từ nói: "Chỉ là rất tình cờ. Tôi và người đại diện cũ ra ngoài nhận công việc, đúng lúc Cố Tri Cảnh cũng ở đó, cứ thế là gặp."
Thật ra, quy trình bình thường là, Dã Trì Mộ bị Khâu Thục Bình lừa đến ổ tình của Cố Tri Cảnh. Cố Tri Cảnh liếc mắt một cái đã trúng nàng, cầm rượu liều mạng chuốc nàng. Dã Trì Mộ bị sặc đến đỏ cả mắt, bèn lấy rượu tạt vào mặt Cố Tri Cảnh. Sau đó, Cố Tri Cảnh muốn dùng vũ lực, đè nàng trên sofa để c** q**n áo. Lúc đó không ai giúp đỡ, Dã Trì Mộ đã tát cô một cái, rồi thừa lúc cô đau mà chạy thoát.
Sau đó, Cố Tri Cảnh đối với nàng là đủ kiểu trêu chọc, để có được nàng còn hạ thuốc vào rượu của nàng, thậm chí còn ghi lại quá trình đánh dấu cưỡng chế. Thẻ nhớ ghi hình đó bây giờ vẫn còn ở chỗ Dã Trì Mộ.
"Vậy còn Cố tiểu thư thì sao?" Nhân viên công tác hỏi.
Cố Tri Cảnh thở ra một hơi, "Tôi là đọc được Dã Trì Mộ tiểu thư trong sách."
"Sách gì ạ?"
Cố Tri Cảnh đang nghĩ xem nên bịa như thế nào thì bên ngoài có người đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!