Chương 26: (Vô Đề)

Nhìn phong thư trên tay, Dã Trì Mộ nhất thời không biết nên dùng lời nào để hình dung.

Con người Cố Tri Cảnh quả thật có nét khôi hài rất riêng. Rõ ràng là một kẻ nghiêm túc, vậy mà chỉ để viết một mẩu giấy nhỏ lại đặc biệt dùng đến phong bì đen mạ vàng, tạo ra một vẻ trang trọng khác thường. Nhưng đến khi mở ra, nội dung bên trong lại ngô nghê như của một cô cậu học sinh.

Giáo viên thanh nhạc đang gọi tên nàng. Dã Trì Mộ đặt chai nước khoáng xuống, cầm phong thư đi tới.

"Có thư mời sao?" Tống lão sư nhìn vào phong thư trên tay nàng, kinh ngạc trước những họa tiết hoa hồng thiếp vàng, "Trông trang trọng quá nhỉ."

"Cũng có một chút." Dã Trì Mộ nhẹ day day tờ giấy. Nàng vốn định đặt nó vào túi, lại sợ sẽ làm nhàu đi những vết gấp.

Phong thư sờ vào rất dày, trên bề mặt còn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt.

Quả nhiên, tra A chính là nhiều thủ đoạn, rất biết cách tán tỉnh.

Tống lão sư nhận ra nàng đang lơ đãng, bèn nghiêm túc nói: "Nào, nghiêm túc luyện tập một chút. Luyện xong sớm thì em được tan học sớm." Vừa nói vừa cằn nhằn: "Đã dặn là đừng để ai đến làm phiền, đây không phải là ảnh hưởng đến tâm trạng của em sao."

Dã Trì Mộ vội vàng thu lại tâm trí, đi theo lão sư luyện hát.

Tống lão sư là một giáo viên cấp quốc gia, được Bạch Thanh Vi đặc biệt mời về. Có thể làm học trò của bà là một cơ hội không dễ gì có được.

Sau một giờ học, Dã Trì Mộ đã biết phải hát như thế nào.

Bây giờ nàng đã có văn phòng của riêng mình. Giữa trưa không cần trở về ăn cơm, trực tiếp nghỉ ngơi tại phòng, Tiểu Thiền sẽ mang bữa ăn dinh dưỡng đến cho nàng.

Đến phòng nghỉ, Dã Trì Mộ không muốn nói nhiều, cổ họng sau khi hát rất khô.

Bữa ăn dinh dưỡng mùi vị nhạt nhẽo, nhưng so với những bữa đói bữa no trước kia của nàng thì đã tốt hơn rất nhiều.

Khi còn nhỏ, Dã Trì Mộ luôn thấy mì gói ngon tuyệt, đắt đỏ, chẳng hiểu sao có người ngày nào cũng ăn mà vẫn than khổ.

Nàng học rất nhanh, Tống lão sư dạy xong liền lên lầu nghỉ ngơi.

Phong thư được đặt trong ngăn kéo bàn làm việc, lấy một quyển sách đè lên, sau đó nàng mới cầm điện thoại di động lên chơi.

Tính cách của Dã Trì Mộ tương đối trầm lặng, Tiểu Thiền cũng là một người ít nói, hai người rất ít khi trò chuyện.

Trong lúc nghịch điện thoại, Dã Trì Mộ liếc nhìn Tiểu Thiền. Tiểu Thiền vội tắt màn hình, mặt đỏ bừng, đứng bên cạnh báo cáo: "Trên mạng, độ hot của CP vẫn chưa giảm, còn có người viết rất nhiều truyện về hai người."

Dã Trì Mộ biết đó là truyện đồng nhân, nàng trước đây cũng từng xem của những ngôi sao khác. "Đẹp không?"

Tiểu Thiền có chút sợ nàng, nhỏ giọng nói: "... Bên trong miêu tả chị trông rất đẹp."

Dã Trì Mộ không giận, nàng ăn xong bữa ăn dinh dưỡng, khẽ nói: "Không sao đâu."

Tiểu Thiền nhẹ nhàng thở phào. Cô ấy là một Beta, vóc người nhỏ nhắn, nhưng sức lực lại đặc biệt lớn. Lần trước về phòng trọ thu dọn đồ đạc, một mình cô ấy ôm hai chiếc vali.

Trước đây, Bạch Thanh Vi nói rằng đã tìm thấy Tiểu Thiền trong một phòng tập quyền anh.

Dã Trì Mộ không biết là thật hay giả.

Ăn cơm xong, Tiểu Thiền thu dọn đồ đạc, rồi lại đẩy đến một giá sách. Trên đó bày đầy các loại tạp chí ngôi sao và một số sách liên quan đến kỹ năng diễn xuất.

Bạch Thanh Vi đã vạch ra một hướng đi nghề nghiệp rất rõ ràng cho nàng: tham gia show giải trí xong, lập tức nhận một bộ phim, nhân vật được định sẵn là một vai phản diện khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Vai phản diện lần trước của Dã Trì Mộ thể hiện sự độc ác đầy chân thực, khiến người xem cảm thấy rùng rợn. Giờ đây, nàng cần lật ngược hình tượng trước đó.

Bạch Thanh Vi còn đặc biệt mua vài bài quảng bá để thổi phồng nàng, xây dựng hình ảnh phản diện thành công nhất, gọi nàng là nữ hoàng diễn xuất sống động, nâng tầm nàng thành một diễn viên phái thực lực.

Phái thực lực sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!