Chương 24: (Vô Đề)

Dã Trì Mộ quay người, đưa lưng về phía cô. Nàng cố gắng đè nén nhịp tim đang xao động. Nàng không rõ cách dùng chiếc kính viễn vọng này, ngón tay không biết nên chạm vào đâu.

Cố Tri Cảnh ngẩng đầu nhìn trời một lát rồi nói: "Góc độ tôi đã điều chỉnh xong, cô có thể trực tiếp nhìn qua kính quang lọc, chỉ cần hơi cúi đầu xuống là được."

Dã Trì Mộ tin tưởng cô, bèn làm theo lời cô nói, cẩn thận cúi đầu xuống. Trong màn đêm đen kịt, đột nhiên hiện ra một vệt màu xanh tím đậm, rậm rạp là những điểm sáng li ti, giống hệt những ngôi sao trên bầu trời. Nhưng so với bầu trời thực tế, cảnh đẹp trước mắt lại có phần mênh mông hơn. Cái nhìn đầu tiên như xuyên qua cả hành tinh, ánh mắt vươn đến tận vũ trụ.

Nhìn lâu, mắt cay cay, nàng chớp chớp mắt, rồi giơ tay lên, day day vùng da dưới mắt.

"Nhìn thấy chưa?" Giọng Cố Tri Cảnh tự dưng chậm lại.

"Ừm, nhưng mà..." Dã Trì Mộ khẽ chớp mắt, lại nhìn vào.

Lời còn chưa dứt, Cố Tri Cảnh đã đi tới. Cô đứng sau lưng Dã Trì Mộ, hơi cúi người. Mùi cồn nhàn nhạt và hương hoa nhài tươi mát hòa quyện vào nhau. Cố Tri Cảnh đưa tay chạm vào một cái khóa nào đó. Khoảnh khắc ấy, những chấm nhỏ mơ hồ trước mắt Dã Trì Mộ đột nhiên nổ tung, tản mát ra một luồng ánh sáng màu tím lam nhạt.

Mảnh sao nhỏ ấy sáng lên trong đêm đen, thần bí và lộng lẫy.

"Đẹp không?" Cố Tri Cảnh hỏi.

Dã Trì Mộ gật đầu. Nàng tay vịn vào kính viễn vọng. Cố Tri Cảnh khẽ dựa tới, nếu cô tiến thêm một chút nữa về phía trước, lồng ngực cô có thể dán vào lưng Dã Trì Mộ, hơi thở lướt qua gò má nàng. Lúc xoay người, lọn tóc rơi trên vai nàng.

"Tìm cho cô chòm sao Mão Tinh nhé, chờ một chút."

Dã Trì Mộ "ừ" một tiếng. Nàng nhìn vào kính viễn vọng vẫn chỉ là những ngôi sao nhỏ li ti, nàng cũng không biết chòm sao Mão Tinh là gì.

"Ba, hai, một..."

Như một màn ảo thuật, bầu trời đen kịt bỗng rực rỡ như pháo hoa nổ tung. Những ngôi sao nhỏ lập tức tỏa ra quầng sáng xanh lam, lấp lánh rực rỡ. Gió mùa hè mang theo hương rượu nhè nhẹ, khẽ lướt qua tai Dã Trì Mộ, tựa như một hơi thở say nồng.

Tay Dã Trì Mộ đặt lên tà váy ngủ. Nàng cảm giác những ngôi sao đang tiến lại gần mình, nhưng Cố Tri Cảnh lại nói với nàng: "Đây là những đám mây khí màu xanh lam, những tia sáng từ phương xa hội tụ lại với nhau thành ánh sáng đẹp đẽ. Chúng vẫn chưa được tính là những ngôi sao thực sự."

Bên tai là tiếng côn trùng kêu vang, gió nhẹ lướt qua đùi.

Cố Tri Cảnh thở ra một hơi, "Lại đưa cô xem một cái khác."

Cô đứng dậy đi dập tắt những ngọn đèn hình ngôi sao bên cạnh tấm thảm. Dã Trì Mộ thừa cơ hội này há miệng th* d*c. Vừa rồi Cố Tri Cảnh ở quá gần nàng. "Muốn nhìn những ngôi sao trong vũ trụ, thì phải dập tắt những ngôi sao của nhân gian."

Cố Tri Cảnh lại nghịch ngợm một chút với kính viễn vọng, thay đổi vài thứ. Lần này điều chỉnh xong, không cần cô giới thiệu là đang nhìn cái gì, Dã Trì Mộ đã lập tức nhận ra, kinh ngạc nói: "Sao Thổ, vành đai của Sao Thổ, tôi thấy được rồi."

Trong một mảng đen kịt, có một viên Sao Thổ sáng ngời, giống hệt như trong cuốn sách nàng đọc hồi nhỏ. Dã Trì Mộ cảm giác như mình có thể bắt được nó, đôi mắt tròn xoe như trẻ con kinh ngạc, nàng cứ mãi cảm thán: "Giống hệt trong sách giáo khoa."

Cố Tri Cảnh điều chỉnh góc độ vài lần, Sao Thổ phảng phất như lướt qua trước mắt nàng, rất nhanh nàng lại thấy được Sao Mộc.

Kế đến là chòm sao Orion màu tím, Tinh vân Orion M42, Tinh vân Chiếc nhẫn M57 xinh đẹp.

Dã Trì Mộ thấy vui vẻ đến nhảy cẫng lên. Lúc Cố Tri Cảnh điều chỉnh kính viễn vọng có thể thấy được khóe môi nàng cong lên.

"Đây là cô."

"Cái gì là tôi?" Dã Trì Mộ không hiểu, chỉ cảm thấy tai mình hơi ngứa. Đợi cảm giác ngứa qua đi, nàng nghe thấy Cố Tri Cảnh nói: "M31, Thiên hà Tiên Nữ, tinh hệ của cô."

Giờ khắc này, Dã Trì Mộ thấy được sự uyên bác và tài ăn nói của Cố Tri Cảnh. Cô vừa như một quý cô trầm ổn, lại như một kẻ lưu manh phóng khoáng. Cố Tri Cảnh nói: "Ánh sáng của nó cách Trái Đất khoảng 2.5 triệu năm ánh sáng. Còn cô, cũng là tiểu tiên nữ xinh đẹp hiếm có 2.5 triệu năm mới gặp một lần."

Dã Trì Mộ không dám nuốt nước bọt nữa. Nàng cảm thấy như có ai đó đang hát bên tai mình, là một khúc nhạc say sưa, nghe một chút nàng cũng sẽ say mê, chìm đắm trong vũ trụ mênh mông này.

Cố Tri Cảnh điều chỉnh kính viễn vọng, và Dã Trì Mộ cảm thấy cả bầu trời sao như đang xoay chuyển. Ngôi sao sáng nhất tựa như trụ sáng thế, đứng sừng sững giữa bóng tối, những ngôi sao nhỏ xung quanh như dòng chảy, lặng lẽ trôi về phía nó. Hình ảnh ấy khiến nàng nghĩ đến Cố Tri Cảnh.

Nàng nhìn lâu đến mức như thể chìm vào kính viễn vọng, lững lờ trôi trong không gian dịu dàng, mơ màng.

"Cô thế mà lại biết về mấy chòm sao." Dã Trì Mộ nhìn mệt rồi, làm một lúc nghỉ ngơi. Nàng ngồi trên thảm, tay chống ngược ra sau, cổ nhẹ nhàng ngẩng lên. Bằng mắt thường, nàng chỉ thấy những ngôi sao dày đặc như những chấm sáng nhỏ, không có bất kỳ làn mây đẹp đẽ nào tô điểm thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!