Chương 22: (Vô Đề)

Cánh tay của Omega duỗi ra, Cố Tri Cảnh hồn phách gần như đã đi mất một nửa. Cô thở ra một hơi, cưỡng chế thu tầm mắt mình lại, nói "được", rồi đi giúp Dã Trì Mộ tìm sữa tắm.

Cố Tri Cảnh lật tìm trong túi giấy, lấy ra một cái chai, cầm đến đưa cho Dã Trì Mộ. Tay Dã Trì Mộ nắm chặt lấy cái chai. Cánh cửa kính mờ của bệnh viện chất lượng cũng không được tốt lắm, lờ mờ có thể nhìn thấy đường cong uyển chuyển trên cơ thể Omega.

Omega đứng sau cửa, dáng vẻ trông rất e thẹn.

Đầu ngón tay nàng còn vương nước, lúc nắm chặt chai sữa tắm đã chạm vào tay Cố Tri Cảnh.

Dã Trì Mộ lấy chai đi cũng không trực tiếp đóng cửa lại, "Còn có dầu gội đầu..."

"À." Cố Tri Cảnh vừa rồi đầu óc trống rỗng, vẫn luôn nghĩ về hình ảnh trong phòng tắm. Cô cầm cả dầu gội đến. Lần này, mặt Dã Trì Mộ đã lộ ra, có thể nhìn thấy nửa bên vai của nàng, những giọt nước rơi trên đó rồi nhanh chóng lăn xuống. Dã Trì Mộ lặng lẽ nhìn cô, đuôi tóc sát bên vai dần dần ướt đẫm. Nàng khẽ nói: "Một tay không tiện gội đầu."

Cố Tri Cảnh trầm mặc đứng ở cửa.

"Vậy, cũng không có việc gì..." Dã Trì Mộ nhanh chóng đẩy cửa ra.

"Tôi có thể giúp cô." Cố Tri Cảnh nắm lấy cửa, khẽ đẩy vào thêm một chút. Chân cô luồn vào, suýt chút nữa đã làm ướt đôi dép bông. Cô cởi dép bông, đổi sang đôi dép lê trong phòng tắm. Dã Trì Mộ còn chưa chuẩn bị xong, thân trên để trần, nàng vội cầm chiếc khăn tắm treo trên kệ bao lấy cơ thể mình.

Khóe mắt Cố Tri Cảnh lướt qua thân thể nàng. Kiều mị, mềm mại, da thịt vô cùng trắng. Dã Trì Mộ quấn mình xong, đứng một bên, biểu hiện rất ngượng ngùng.

Cố Tri Cảnh cầm một chiếc ghế đẩu nhỏ để nàng ngồi xuống.

Cố Tri Cảnh đứng sau lưng nàng, trước tiên lấy lược chải tóc cho Dã Trì Mộ. Sợi tóc mềm mại, suôn mượt. Cô lớn từng này tuổi, đây là lần đầu tiên giúp người khác gội đầu. Trước đây đều là người khác hầu hạ cô, bản tính cô lạnh lùng, chưa từng gần gũi nữ sắc.

Bây giờ mới cảm nhận được cảm giác chăm sóc người khác, ừm, cũng không tệ.

Tay cô lướt qua sau đầu Dã Trì Mộ.

Chóp nhỏ của tuyến thể mang một màu hồng.

Cố Tri Cảnh không dám chạm vào gáy nàng, chỉ là gội đầu khó tránh khỏi ngón tay sẽ không cẩn thận quẹt tới. Thân thể Dã Trì Mộ nhấc lên một cái, giọng nói rất thấp, "Cô đừng bóp nó."

"Không có bóp, chỉ là không cẩn thận chạm phải." Cố Tri Cảnh giải thích.

Vậy cái này không có nghĩa là nàng rất nhạy cảm sao?

Alpha thẳng thắn không hề nghĩ đến điểm này.

Omega "xuy" một tiếng, "Cô rõ ràng đã bóp, sao lại không thừa nhận."

"..."

Cố Tri Cảnh bị vu oan như vậy, dứt khoát đã làm thì làm cho xong. Lòng bàn tay lại chạm vào, đầu nhọn cọ hai cái vào lòng bàn tay, xúc cảm hơi ngứa.

"Thật xin lỗi, tôi lại bóp một cái nữa." Cô cố ý nói.

"Cô biết... đối với Omega mà nói, tuyến thể là cái gì không?" Dã Trì Mộ cắn môi. Đây là một nơi rất riêng tư, bình thường rất ít khi để lộ.

Cố Tri Cảnh nghĩ đến một điểm, nói: "Lúc trước ở buổi đấu giá, người đại diện của cô bảo cô để lộ tuyến thể ra..."

"Bà ta là muốn tôi câu dẫn cô." Giọng Dã Trì Mộ rất thấp, chắc chắn là cảm thấy xấu hổ không thể mở miệng. Nếu không phải bị ép buộc, ai nguyện ý để lộ ra sự yếu đuối của mình. Cố Tri Cảnh rất hiểu đạo lý này, chỉ là... cô cúi đầu nhìn vào tuyến thể, nhìn một hồi cảm thấy nóng, chạm vào lại cảm thấy rất ngứa, rất tê dại.

Vừa rồi không nên táy máy.

Cố Tri Cảnh thu tầm mắt lại, bôi dầu gội lên tay, cô từ từ chuẩn bị làm ướt tóc của Dã Trì Mộ, ngón tay luồn vào tóc nàng.

Cô nhớ lại kinh nghiệm được người khác gội đầu trước đây, rồi làm cho Dã Trì Mộ.

Dã Trì Mộ tự nhiên cảm thấy dễ chịu, híp híp mắt, nói: "Trước đây cô chắc chắn thường xuyên đi gội đầu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!