Chương 20: (Vô Đề)

Ánh nắng ban ngày quá mãnh liệt, cho dù đến đêm, hơi nóng vẫn chưa tan hết. Làn da con người không ngừng phản ứng, rịn ra từng lớp mồ hôi.

Bây giờ cách bệnh viện còn khoảng mười phút.

Omega trong lòng hiển nhiên không chờ được. Pheromone mùi táo trên người nàng bao trùm lấy Cố Tri Cảnh, ngọt ngào, khiến người ta không nhịn được mà thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng. Cố Tri Cảnh chỉ là một phàm nhân, vào thời điểm này không thể nào nhịn được mà không cắn quả táo đã đưa đến tận miêng.

Cô cũng không ngờ một Dã Trì Mộ cao ngạo lại có thể quyến rũ đến thế.

Dã Trì Mộ cầm lấy tay cô, như sợ cô sẽ không biết, còn dạy cô cách trấn an nàng. Omega gục trên vai Cố Tri Cảnh, con ngươi màu nâu híp lại, tà váy bị nàng cắn trong miệng.

"Đừng nhìn." Dã Trì Mộ nhắc nhở cô.

Cố Tri Cảnh thu tầm mắt lại, một lần nữa chuyển đến gương mặt nàng. Quả táo xanh ban đầu dường như đã biến thành một quả táo đỏ mê người, da mỏng trong suốt.

Cố Tri Cảnh rất khắc chế, chỉ chạm nhẹ vào gáy Dã Trì Mộ, chỉ lướt qua da thịt nàng, Omega trong lòng cô đã biến thành một vũng bùn mềm nhũn, cần cô giúp đỡ mới có thể đứng dậy.

Dã Trì Mộ tỏa ra mùi táo ngọt ngào, quỳ gối hai bên chân cô. Trên người nàng không có chút sức lực nào, chỉ có thể gục trên cổ cô.

Ngón tay Cố Tri Cảnh sờ lấy đỉnh nhọn của quả táo. Dã Trì Mộ gục vào gáy cô, không ngừng hít hà Pheromone của cô. Pheromone của Alpha lúc này không tự giác trở nên rất nồng. Dù Cố Tri Cảnh không rên một tiếng, Dã Trì Mộ vẫn có thể cảm nhận được sự mất kiểm soát của cô. Bản năng của Omega khiến nàng tiếp tục mê hoặc Alpha này, để có được nhiều sự đáp lại hơn.

"Ưm, Cố Tri Cảnh..." Nàng thích gọi tên của Alpha, cắn lấy vành môi, ngậm trong miệng, từng tiếng gọi khiến Cố Tri Cảnh trở nên rất táo bạo.

"Cô ngoan một chút." Cố Tri Cảnh rất bất đắc dĩ.

Cố Tri Cảnh hiểu rõ Pheromone ảnh hưởng đến nàng lớn đến mức nào, mật táo cùng mùi hương của nàng vẫn luôn thẩm thấu ra ngoài. Cô chỉ có thể làm thêm vài lần nữa, để Dã Trì Mộ nhanh chóng chịu đựng được, đừng giày vò bản thân, cũng đừng giày vò cô.

Bản thân cô cũng như lửa đốt. Có thể tưởng tượng, Omega đã phải dùng bao nhiêu tự chủ mới có thể giữ cho mình ở trạng thái tỉnh táo.

"Không sợ, sẽ nhanh thôi." Cố Tri Cảnh an ủi nàng.

Dã Trì Mộ nức nở, nàng hiểu rõ tình cảnh của mình.

Quá khó chịu, căn bản không thể lên được.

Nàng lại để trán mình tựa vào trán Cố Tri Cảnh, hơi thở nóng hổi phun ra làm bỏng cả chóp mũi cô.

Ánh mắt cả hai đều rơi trên môi nhau. Hiển nhiên rất muốn hôn, nhưng mối quan hệ của hai người đã ngăn lại bước chân thân mật này.

Càng không hôn được lại càng muốn. Khoảnh khắc này, đôi môi sắp chạm vào nhau, nhưng không ai dám chủ động. Đầu lưỡi Dã Trì Mộ l**m nhẹ vành môi.

"Ưm..."

"Đỡ hơn chút nào không?" Cố Tri Cảnh hỏi.

Dã Trì Mộ chỉ "ừ" một tiếng. Thật ra không hề dễ chịu, bởi vì Cố Tri Cảnh quá khắc chế, chỉ đang an ủi Omega, chứ không để Omega có được kh*** c*m của việc bị đánh dấu.

·

Xe dừng lại, bên cạnh là một tòa nhà cao tầng treo mấy chữ lớn lòe loẹt "Bệnh viện".

Người lái xe dừng xe lại, không dám đến gõ cửa, lùi ra rất xa. Anh ta chỉ là một Beta mà còn không chống cự nổi.

Cố Tri Cảnh đưa tay định đỡ lấy eo Dã Trì Mộ để bế nàng vào bệnh viện. Dã Trì Mộ khẽ hừ một tiếng, âm thanh nghẹn ngào đọng lại nơi cổ họng, dày đặc nước mắt. Nàng không cho cô nâng tay, vẫn dùng cánh tay bị thương đè chặt lấy cô, không buông.

"Đến bệnh viện rồi." Cố Tri Cảnh dỗ dành nàng, "Có bác sĩ giúp cô, sẽ nhanh khỏi thôi."

"Đã nói... không muốn bác sĩ." Giọng Dã Trì Mộ run rẩy, tầm mắt ướt đẫm.

Nhân viên y tế đã sớm đẩy cáng cứu thương tới. Họ vì bệnh nhân mà vẫn luôn gõ cửa xe. Dã Trì Mộ rũ mắt, những giọt nước trong suốt trong mắt ngưng tụ lại. Người vốn cao lãnh giờ đây lại dán chặt vào cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!