Cố Tri Cảnh đỡ người dậy, đặt lên giường, rồi lại nhặt chiếc camera đang r*n r* không ngừng lên, ngay trước mặt Dã Trì Mộ mà đập mạnh xuống sàn.
Chiếc máy đắt tiền lập tức vỡ tan tành, từ bên trong rơi ra một con chip nhỏ màu đen. Cố Tri Cảnh nhặt nó lên, đưa cho Dã Trì Mộ, nói: "Cái này, cô cầm đi tiêu hủy đi."
Dã Trì Mộ căm hận nhìn cô, trên gương mặt tinh xảo lấm tấm mồ hôi. Nàng không chút do dự đưa tay giật lấy con chip, siết chặt đến mức đầu ngón tay gần như lún vào da thịt. Nàng chỉ xem hành động của Cố Tri Cảnh là màn kịch giả nhân giả nghĩa.
Kẻ quay lén thứ này thì có thể có ý tốt gì, không chừng phía sau còn có một cái bẫy lớn hơn đang chờ nàng. Dã Trì Mộ cổ họng khàn đặc, vẫn không hề tin tưởng Cố Tri Cảnh, cảnh giác hỏi: "Cô có còn bản sao lưu nào không?"
"Không có."
Cố Tri Cảnh cũng chẳng tin tưởng nổi nguyên chủ, cô bồi thêm một câu, "Nếu có, tôi sẽ lập tức tiêu hủy."
Thân thể Dã Trì Mộ khẽ run lên. Nàng kéo chăn che kín người, lại quấn chặt lấy gáy cổ mình. Hành động này chẳng có mấy tác dụng, ngược lại còn khiến hơi nóng trong cơ thể bị dồn nén, bùng lên một lần nữa, dường như muốn đốt cạn máu của nàng mới thôi. Dã Trì Mộ làm rách cả lòng bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, cơn đau giúp nàng giữ được chút tỉnh táo.
Dù có chết, nàng cũng không muốn khuất phục trước Cố Tri Cảnh.
Hương táo ngọt ngào một lần nữa tràn ngập khắp phòng, thậm chí còn nồng nàn hơn cả lần trước. Lúc này Cố Tri Cảnh đã hiểu, thứ hương thơm ấy chính là Pheromone của Dã Trì Mộ. Nguyên tác không hề nhắc đến mùi Pheromone của nàng, chỉ đề cập ở giai đoạn hắc hóa sau này rằng tuyến thể của nàng đã bị người ta hủy hoại.
Cố Tri Cảnh vô thức muốn đưa tay ra trấn an nàng, nhưng dấu răng trên gáy kia lại là bằng chứng cho thấy sự tổn hại tuyến thể của Dã Trì Mộ có liên quan đến cô.
Khi Pheromone của Dã Trì Mộ tiết ra, lòng bàn tay Cố Tri Cảnh cũng trở nên ướt nhẹp, tựa như đang nắm một quả táo mật, đầu ngón tay sền sệt, ẩm ướt, mùi trái cây chua ngọt k*ch th*ch cả khứu giác và vị giác.
Mùi hương trái cây đang cào cấu thần kinh của cô.
Cô không dám chạm vào da thịt Dã Trì Mộ nữa.
Cố Tri Cảnh xuyên vào tiểu thuyết, như thể đã đi qua vạn dặm đường dài, lại đi qua sa mạc hoang vu khó khăn nhất, chuyến đi đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực của cô.
Giữa cơn miệng đắng lưỡi khô, cô nhìn thấy một quả táo xanh mọng nước.
Thật khát, thật đói.
Muốn ăn.
Cố Tri Cảnh cắn vào lưỡi, cố gắng xua đi những ý nghĩ xấu xa. Lúc cô nhặt camera, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Vì Dã Trì Mộ giãy giụa mà hai chiếc cúc đã bị giật đứt, trên ngực còn in một dấu răng, là ai cắn thì không cần nói cũng biết.
"Tôi đi tìm quần áo cho cô, sau đó đưa cô đến bệnh viện."
Trên mặt đất chỉ có quần áo của cô là còn nguyên vẹn, của Dã Trì Mộ sớm đã bị xé nát. Cố Tri Cảnh lục tung các ngăn kéo, bên trong không có thuốc ức chế, lôi ra toàn là những dụng cụ k*ch t*nh lộn xộn.
Cô ngồi xổm quay lưng về phía Dã Trì Mộ, hoàn toàn không dám quay đầu, rồi dùng sức đóng sầm ngăn kéo lại.
Dã Trì Mộ thấy hết mọi thứ, nhưng nàng chẳng thèm để ý đến màn "diễn kịch" của Cố Tri Cảnh. Nàng gắng sức bò về phía đầu giường, tìm kiếm chiếc điện thoại bàn có thể dùng để cầu cứu, nhưng đáng tiếc, dây điện thoại đã bị cắt đứt.
Đến một nơi thế này chỉ có một khả năng: bị chơi đến chết.
Khách sạn này là sản nghiệp của nhà nguyên chủ, chuyên để cho ả ta vui chơi. Trên lầu là nơi nguyên chủ dùng để tổ chức tiệc tùng, một đám người vừa ca vừa nhảy, bên ngoài thì nói là giới thiệu tài nguyên, thực chất là gọi người đến để tiếp rượu.
Cố Tri Cảnh thầm mắng một câu "cặn bã", rồi cầm điện thoại gọi thẳng cấp cứu. Cô đỡ Dã Trì Mộ đang ngã quỵ không thể ngồi dậy lên, Dã Trì Mộ phản ứng rất gay gắt, vớ lấy gối đầu ném về phía cô, "Tránh xa tôi ra."
Thấy Dã Trì Mộ sắp ngã nhào, Cố Tri Cảnh đưa tay ra ôm lấy nàng, Dã Trì Mộ kịch liệt từ chối sự đụng chạm của cô.
Chiếc chăn mỏng vốn dùng để che thân bị xé làm đôi. Tay Cố Tri Cảnh không dám cử động nữa, Alpha bị Pheromone cảm ứng sẽ tiến vào kỳ đ*ng t*nh, không thể nào khống chế được bản thân. Dã Trì Mộ vốn đang quỳ ngồi trên giường nắm chặt tấm chăn, bây giờ nàng chỉ còn nắm hai mảnh vải rách, từ ngực trở xuống không sót một thứ gì.
"..."
"Thật ra tôi muốn giúp cô."
"Tôi biết cô không tin..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!