Cố Tri Cảnh thì ngậm miệng lại, nhưng đôi mắt không hề nhắm. Cô dựa vào tường, ánh mắt rơi trên gương mặt Dã Trì Mộ, khóe miệng ngậm một nụ cười như có như không — một nụ cười mang theo thứ d*c v*ng khó diễn tả thành lời.
Dã Trì Mộ ôm quần áo, tay khẽ run, toàn thân như đang bốc cháy. Nàng mấp máy môi mấy lần, rồi kéo chiếc áo vest ném mạnh về phía vai của Cố Tri Cảnh.
Cố Tri Cảnh đưa tay đón lấy, ngón tay chạm vào cánh tay Dã Trì Mộ. Có lẽ vì vừa rồi bị dội quá nhiều nước đá, làn da của nàng đang nóng bừng lên.
"Có phải là không thoải mái không? Cô..."
"Cô, vẫn là ngậm miệng lại đi!" Dã Trì Mộ giật lại bộ vest rồi chạy đi thật nhanh.
Cố Tri Cảnh nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được mà bật cười.
Bước chân Dã Trì Mộ rất nhanh. Nàng chạy ra khỏi phòng thay đồ, va phải Thư Yên Khả và những người khác. Thư Yên Khả nhìn thấy nàng, định trào phúng vài câu, nhưng Dã Trì Mộ đang khẩn cấp muốn rời khỏi trường quay, không thèm để ý đến cô ta, vội vàng chạy đi.
"Hừ, không phải là được Cố Tri Cảnh để mắt tới thôi sao..."
Lại nhìn thấy Cố Tri Cảnh mặc áo sơ mi đi ra, cô ta lập tức ngậm miệng.
Gió hè thổi ngược, hơi nóng triều dâng. Trên bộ vest lưu lại mùi hoa nhài. Cái thời tiết chết tiệt này, khiến mặt nàng cứ nóng ran.
Càng muốn ngửi mùi hương trên bộ áo của Cố Tri Cảnh.
Nàng chạy chậm suốt một đoạn đường, rất sợ Cố Tri Cảnh đuổi theo.
Thật mất mặt.
Điện thoại vẫn luôn rung, có khả năng là Cố Tri Cảnh gọi tới.
Dã Trì Mộ không nhận, chạy đã mệt, nàng dừng lại một bước.
Chiếc Maybach bám sát không buông cũng dừng lại bên cạnh nàng.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra gò má xinh đẹp của người bên trong.
"Tôi đưa cô về, trời nóng lắm."
Dã Trì Mộ quay mặt đi, nói: "Không cần."
Cố Tri Cảnh nhìn nàng, trên mặt Dã Trì Mộ nổi lên một tầng hồng mỏng.
Xấu hổ sao? Cố Tri Cảnh cười.
Dã Trì Mộ nắm lấy áo vest, không phải vì h*m m**n mùi thơm trên đó, nàng chỉ là không muốn đưa. "Cô vội mặc lắm à? Cô chỉ có một bộ vest thôi sao?" Dã Trì Mộ đã muốn hỏi từ rất sớm, có phải Cố Tri Cảnh chỉ có một bộ quần áo không, tại sao ngày nào cô cũng mặc một bộ vest đen, vĩnh hằng bất biến.
Cố Tri Cảnh nghiêng người qua một cách hờ hững, chỉnh lại áo và cà vạt trên người, kiên nhẫn để Dã Trì Mộ nhìn cho rõ.
"Sao thế?" Dã Trì Mộ không hiểu nhiều về cà vạt.
Cố Tri Cảnh nói: "Hôm qua tôi thắt cà vạt hiệu Kante, màu đỏ."
"Hôm nay cũng là màu đỏ." Dã Trì Mộ cũng không cảm thấy có gì khác biệt.
"Cái này sáng hơn Kante một chút."
"Cho nên?" Dã Trì Mộ không hiểu.
Cố Tri Cảnh nói: "Hôm nay tâm trạng tốt hơn hôm qua một chút."
"Ồ." Dã Trì Mộ thấy hàng mi cô đang khẽ lay động. Da Cố Tri Cảnh rất tốt, trên mặt không có bất kỳ khuyết điểm nào. Nàng nói: "Nếu cô đổi một chiếc cà vạt màu xanh, có lẽ tôi đã không hiểu lầm cô như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!