Chương 155: (Vô Đề)

Mùa đông, ánh nắng ấm áp rơi xuống. Dã Trì Mộ nắm chặt tay Cố Tri Cảnh, quay đầu nhìn lại tòa nhà thương mại sừng sững, rồi lại nhìn về con đường vừa đi qua, ánh sáng hắt lên tường làm nàng chói mắt.

Cố Tri Cảnh khoác vai nàng, nói: "Đi thôi."

Dã Trì Mộ "ừ" một tiếng, rồi kể chuyện vừa đồng ý với "Dã Trì Mộ" kia. Cố Tri Cảnh không phản đối, chỉ mỉm cười:

"Vậy cũng tốt. Có lẽ cô ấy muốn đi đến thế giới khác."

Dã Trì Mộ nhìn xung quanh, bỗng thấy cảnh vật như bức tranh. Nàng nói:

"Nếu thật sự muốn rời đi... lại có chút không nỡ."

"Sao lại nghĩ thế?" Cố Tri Cảnh nghiêng đầu, vén lọn tóc trên má nàng, dịu dàng hỏi.

Hai người cùng tản bộ giữa phố xá nhộn nhịp, hoà lẫn vào dòng người. Họ là một cặp đôi ấm áp và bình thường nhất.

"Có lẽ tụi em vốn là cùng một người, tâm trạng đôi chỗ cũng giống nhau." Dã Trì Mộ thì thầm. "Cô ấy đem trả lại nhẫn tro cốt của Giang Vô Sương, rõ ràng vẫn còn lưu luyến chút tình cảm."

Mặc dù đã gặp "Dã Trì Mộ", nhưng cuộc sống của người kia không hề thay đổi. Vẫn làm theo ý mình, sống cao điệu, thỉnh thoảng phỏng vấn, thường xuyên xuất hiện trước ống kính.

Fan bắt đầu nghi ngờ: sao tính cách lại khác hẳn Dã Trì Mộ trước kia? Có người còn đoán đây là họ hàng, hay thậm chí bàn tán về ly hôn.

Dã Trì Mộ không ngăn cản, bởi đó cũng là một đời sống khác mà "Dã Trì Mộ" kia phải đi qua. Đối phương chưa làm gì quá đáng, vẫn trong giới hạn có thể chấp nhận.

Mấy ngày nay cảm xúc của Dã Trì Mộ biểu hiện rất nhạt, tiểu bảo bảo rất ngoan không quấy khóc, cứ bò qua bò lại bên cạnh nàng. Nhìn Cố Tri Cảnh nhếch môi, tiểu bảo bảo ngồi xếp bằng, ngón tay nhỏ điểm lên đôi môi hồng hồng của mình.

Cố Tri Cảnh vốn đang xem văn kiện, nhìn thấy một màn này liền buông đồ trong tay xuống, đi qua hôn con gái, cảm giác ngọt ngào, nói: "Ngoan chưa, mommy hôn con thích không?"

Tiểu Hi Cảnh mím môi, vẫn nhìn chằm chằm vào miệng cô, đợi đến khi Cố Tri Cảnh lùi ra một chút, ngón tay con bé liền điểm lên miệng cô. Cố Tri Cảnh lại tiến tới, lần này Tiểu Hi Cảnh không để cô hôn, còn dùng tay đẩy cô ra.

"Muốn mẹ con hôn sao?" Cố Tri Cảnh thở dài ngồi bên cạnh bé, uất ức nói: "Ai, chung quy là trả giá sai lầm, Tiểu Hi Cảnh không thích mommy."

Nhưng Tiểu Hi Cảnh lại kéo lấy tay Dã Trì Mộ.

Dã Trì Mộ bật cười, ôm hôn con gái. Bảo bối mắt ngấn nước, nhưng vẫn nghiêng đầu. Con bé chỉ liên tục chạm vào môi mình.

"Sao vậy?" Dã Trì Mộ cầm khăn giấy lau miệng cho con.

Mãi đến lúc ấy Dã Trì Mộ mới hiểu, con gái muốn Cố Tri Cảnh hôn nàng, để mẹ không buồn.

Tiểu Hi Cảnh loạng choạng bước tới, ngã vào lòng Cố Tri Cảnh, hôn lên môi cô, rồi quay lại nhìn Dã Trì Mộ.

Cố Tri Cảnh rốt cuộc cũng hiểu. Cô cúi xuống, trao cho Dã Trì Mộ một nụ hôn an ủi.

Dã Trì Mộ ngước mắt nhìn cô, trong tay ôm tiểu bảo bảo, hôn lên má tiểu bảo bảo một cái. Cố Tri Cảnh xoa xoa tóc con gái, "Thật là ngoan, biết dỗ mẹ vui vẻ."

Trước đây còn nhỏ chỉ biết dùng khóc và cười để biểu đạt tình cảm, hiện tại biết nói chuyện, biết biểu đạt tình cảm, còn biết dỗ mẹ vui vẻ.

"Mẹ ơi." Tiểu Hi Cảnh chọc chọc vào miệng mình.

Dã Trì Mộ cười, nhẹ nhàng cọ vào má con gái, nàng nghĩ, có cơ hội nên để "Dã Trì Mộ" kia gặp tiểu bảo bảo.

Mặc kệ cô ấy kia lựa chọn thế nào.

Dã Trì Mộ đều muốn nói cho cô ấy biết: Dã Trì Mộ đừng sợ, yêu đương kết hôn sinh con, con đường này tôi đã đi ra, cũng sống rất tốt.

Cái này gọi là gì đây...

Chính là, bởi "Dã Trì Mộ" đã từng đặt nền móng, nên nàng mới có thể đi trên con đường hiện tại. Nàng cũng muốn trở thành một ngọn đèn sáng cho "Dã Trì Mộ" kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!