Chương 152: (Vô Đề)

Những ngày gần đây, thời tiết càng lúc càng lạnh. Mặt trời tuy rực rỡ nhưng ánh nắng lại trở nên hiếm hoi và quý .

"Dã Trì Mộ" kia giống như một thứ ánh sáng tràn ngập khắp nơi, hoặc cũng có thể là bóng tối len lỏi vào từng ngóc ngách. Thường xuyên bất ngờ gửi đồ đến, nhưng chưa một lần lộ diện. Giống như một con chim sẻ, bay đến để lại một nhành cây, chẳng rõ là vô tình để lại hay muốn ở đó mà xây tổ.

Ban đầu chỉ có Dã Trì Mộ và Cố Tri Cảnh nhiều lần chạm mặt cô ta, tiếp xúc nhiều hơn. Nhưng sau đó, Hạ Hoan Nhan cũng nhận được một món quà từ 'Dã Trì Mộ' kia một chiếc nhẫn. Carat không lớn, độ tinh khiết cũng chẳng cao. Nhưng khi kiểm tra, Hạ Hoan Nhan kinh hoàng phát hiện: nó được chế tác từ tro cốt.

Nỗi sợ khiến cô ấy rùng mình. Dã Trì Mộ lập tức bảo Hạ Hoan Nhan tra xem đó là tro cốt của ai. Ban đầu, cô nghi ngờ đó là của chính mình. Nhưng Hạ Hoan Nhan từng chết đến mức không còn sót lại chút tàn dư nào. Kiểm nghiệm lần cuối cùng cho thấy: không phải của Hạ Hoan Nhan.

Sau đó hoài nghi có phải là cô ta đã giết người để khiêu khích không.

Dã Trì Mộ nghĩ tới, hỏi: "Cô xem thử có phải là của Giang Vô Sương không."

Trong tiểu thuyết, Giang Vô Sương không gặp phải chuyện gì xấu, cô ấy sống rất tốt, bởi vì Giang Vô Sương là một nhân vật phụ, về sau cũng không có viết kỹ về kết cục của cô ấy.

Đợi đến khi Hạ Hoan Nhan lại đi kiểm tra, phát hiện thật kỳ quái, thật sự là chiếc nhẫn làm từ tro cốt của Giang Vô Sương.

Điều này thật rất kỳ quái, "Dã Trì Mộ" kia làm sao lại có tro cốt của Giang Vô Sương, còn làm thành chiếc nhẫn?

Chẳng lẽ trong lần luân hồi trước đó Giang Vô Sương cũng đã chết?

"Dã Trì Mộ" kia vô tung vô ảnh, lại mang đến cho các nàng rất nhiều bí mật không ngờ tới. Bởi vì không dò rõ được ý đồ của cô ta, không tránh khỏi việc sự sợ hãi đối với cô ta tăng thêm mấy phần.

Dã Trì Mộ cũng đang phỏng đoán tâm tư của đối phương, nhưng lựa chọn của họ đã xuất hiện lối rẽ, đã nhiều năm như vậy, tính cách của hai người đã có những khác biệt.

Hạ Hoan Nhan nhận được chiếc nhẫn lo lắng đề phòng mấy ngày, sau đó Giang Vô Sương nhận được một lá thư, trong thư nét bút cô cẩn thận phân biệt, phát hiện là do chính mình viết.

Chỉ nhìn mở đầu, hốc mắt đã ươn ướt.

[ Tôi đợi đến khi cái se lạnh của mùa xuân dịu dần, đến lúc cái ấm áp bất chợt vẫn còn vương lạnh. Tôi nhìn thấy gió cuốn ngang biển cả. Tôi lại đợi đến khi biển cả ngược dòng hòa vào vì sao mênh mông. Sau khi em đi, tôi vẫn mong chờ từng mùa hè trở lại. Ba mùa còn lại, mỗi ngày đều kinh tâm táng đảm, mỗi ngày đều là dày vò. Tôi luôn cảm thấy mùa hè năm sau sẽ chẳng trở lại nữa. Chờ đợi, chờ đợi... nhưng tôi đã không thể chờ thêm.

Mẹ đi rồi, em cũng đi rồi, tôi quyết định không đợi nữa, tôi đi tìm em... Nếu có thể, sau khi tôi rời đi, hãy chế tro cốt của tôi thành một chiếc nhẫn. Như vậy, khi nhìn thấy em ấy, có thể nói cho em ấy biết tôi nhớ em ấy đến nhường nào. Có lẽ, lần gặp sau, chúng ta có thể bước vào lễ đường hôn nhân, vĩnh viễn bên nhau, không bao giờ tách rời. ]

Trông giống như là một lá thư tuyệt mệnh.

Giang Vô Sương đưa tay xoa mặt, gượng cười, nói lời cảm ơn với Dã Trì Mộ.

Dã Trì Mộ vốn lo lắng, đứng gần đó quan sát. Nghe câu cảm ơn kia, nàng lặng lẽ xoay người, kéo tay Cố Tri Cảnh rời đi, khẽ thì thầm: "Nếu quả thật cô ta đã chạy trốn... vậy những năm qua, cô ta đã sống thế nào?"

Ký ức đã hồi phục, nàng biết rõ "Dã Trì Mộ" kia chính là bản sao phân tách từ mình, giống đến từng chi tiết, nhưng cuối cùng vẫn không phải là mình.

Những năm đó, 'nàng' đã sống ra sao?

Một vòng luân hồi mới, một cuộc đời mới song song với các nàng.

Tất cả, rốt cuộc chẳng liên quan gì đến kẻ đã trốn đi.

Họ điều tra rất lâu nhưng không thu được manh mối nào. Có lẽ, "Dã Trì Mộ" cố ý tránh né, không muốn gặp lại.

Chỉ có Cố Tri Cảnh lần theo được chút dấu vết. Bộ phim truyền hình mà Dã Trì Mộ đang tham gia, kịch bản vốn được gửi miễn phí đến hòm thư biên kịch, điều kiện duy nhất: hy vọng Dã Trì Mộ sẽ đóng vai chính.

Cố Tri Cảnh tra tiếp thì phát hiện hòm thư ấy đã bị xóa từ năm ngoái. Rõ ràng, đối phương chỉ muốn theo dõi bọn họ, chứ không hề để lại đường lui cho họ tìm đến.

Các nàng không tin tưởng "Dã Trì Mộ", nàng cũng là như thế.....

Mùa đông ngày càng khắc nghiệt. Trên đường trở về, gió lạnh thổi hun hút. Người hầu thấy hai người cùng nhau bước vào, vội vàng mở cửa, cười nói: "Tiểu Hi Cảnh đang tập đi đó."

Cố Tri Cảnh lập tức đi qua, liền thấy Tiểu Hi Cảnh đứng trong xe tập đi, từng bước nhỏ chập chững, tiếng chuông leng keng vang lên theo nhịp. Bé vừa liếc thấy Dã Trì Mộ, hai chân mũm mĩm liền cất bước chạy thẳng về phía nàng, miệng không ngừng gọi: "Mẹ ơi!"

Dã Trì Mộ mỉm cười tiến lại, Tiểu Hi Cảnh cũng lon ton chạy đến, nhanh chóng áp sát vào người nàng. Bé vẫn còn tròn trịa, mềm mại. Dã Trì Mộ cúi người định bế con lên thì phía trong lại vang ra tiếng động, Tiểu Triêu Mộ cũng đang lạch bạch bước ra từ phòng khách. Bé đứng trong xe tập đi, bàn tay nhỏ liên tục vỗ vào chiếc xe màu hồng, đôi mắt sáng long lanh nhìn về phía họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!