Dù trước mắt tối sầm một màu, Cố Tri Cảnh vẫn có thể cảm nhận được trời đất quay cuồng. Vòng xoáy trên hành lang lúc nãy đã xuất hiện trở lại, lần này không có Dã Trì Mộ giúp đỡ, chúng liều lĩnh cuộn tới, cuốn phăng cô đi.
Toàn thân Cố Tri Cảnh bất lực.
Một giờ, có lẽ còn lâu hơn.
Cố Tri Cảnh nghe được tiếng gió và tiếng ve sầu.
Trong khoảng thời gian này, đại não cô theo bản năng chìm trong sợ hãi. Trong biển ý thức hỗn loạn, những mảnh ký ức rời rạc thoắt hiện — ví dụ như buổi tiệc rượu trước đêm cô xuyên không.
Chiều hè nắng gắt, hơi nóng từ mặt đất hắt lên bỏng rát. Người qua lại đều mặc vest thẳng thớm, tay cầm ly rượu vang khẽ cụng vào nhau, môi hé rồi khép, không khí oi nồng càng khiến sự náo nhiệt thêm ồn ào.
Người bạn thân đứng bên cạnh cô, cầm ly rượu chân cao lắc nhẹ, giọng nói lạnh lùng: "Thật không vui."
Giọng cô ấy thanh lãnh, đôi mắt rũ xuống, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt khiến cô ấy trông kiêu ngạo như ánh trăng treo trên cao.
Tính tình hoàn toàn khác biệt với Tần Linh Nguyệt của thế giới này.
Cố Tri Cảnh đứng đối diện cô ấy, xa xa nhìn vào mắt một người.
Tần Lĩnh Nguyệt còn nói: "Sau này, loại tụ tập thế này khỏi cần đến nữa."
Cố Tri Cảnh cố gắng nhận ra người phụ nữ đã mời rượu mình.
Chiếc váy đen, mái tóc dài suôn mượt, gương mặt...
Người ấy cảm nhận được ánh nhìn của cô, từ từ ngẩng đầu lên.
Vẫn là nàng. Là người ôm lấy cô, dắt cô đi.
Chân Cố Tri Cảnh giẫm lên bãi cỏ trải đầy châu báu. Cô đi. Đi rồi sao?
Không thể không thừa nhận — hệ thống, thực sự rất biết cách nắm bắt lòng người.
"Cố Tri Cảnh? Cố Tri Cảnh cô sao vậy? Cố Tri Cảnh, cô nghe thấy tôi nói không?"
Trong cơn mê man, bên tai vang lên giọng nói của Dã Trì Mộ — lo lắng xen lẫn dịu dàng. Dã Trì Mộ ở ngay trước mắt cô, là mê hoặc... mà cũng như lo lắng.
Lúc này, một vệt sáng lay động mí mắt cô. Chìm trong bóng tối đã lâu, Cố Tri Cảnh cảm thấy nóng, cô mở mắt ra.
Ánh sáng dịu dàng ngoài cửa sổ lúc này trở nên chói mắt lạ thường, rọi lên bàn, làm nửa mu bàn tay cô sáng rực lên. Cô đưa tay che mắt.
Cô vẫn đang ở trong thư phòng, bốn phía có gió lùa qua, thổi bay rèm cửa.
Màn hình máy tính trước mắt đã đen kịt, tài liệu cô đang làm cũng không còn nữa.
Cô đã ghi chép nhiều như vậy, nói không có là không có.
Cố Tri Cảnh đan các ngón tay vào nhau, nhấc chân đạp vào bàn, chiếc ghế lùi thẳng về phía sau. Cô lạnh giọng gọi hệ thống vài tiếng, nhưng thứ đó cũng không xuất hiện.
Nếu hệ thống là thực thể, bây giờ cô nhất định sẽ b*p ch*t cái thứ chó má này.
Máy tính khởi động, thời gian là ngày 16 tháng Sáu.
Quay lại một ngày trước khi Dã Trì Mộ được đưa đến giường của cô.
Cái lỗi này là muốn bỏ qua tình tiết đó sao?
Nhất thời không biết nên vui hay nên tức giận. Dù sao thì cũng còn may — không phải quay lại ngày đầu tiên. Nếu thật sự phải bắt đầu lại từ con số không, e là cô có tính tình thế nào cũng không tránh khỏi phát điên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!