Cố Tri Cảnh nghi ngờ hỏi: "Cô sinh ra đã mang theo con bướm này, không cảm thấy kỳ quái sao? Cha mẹ cô, những người bên cạnh đều không thấy kỳ quái à?"
Nếu là một vết bớt hình con bướm thì cũng thôi đi, nhưng con bướm này không chỉ sống động như thật mà còn mang một màu sắc diễm lệ. Nếu không phải là một hình xăm đặc biệt, làm sao có thể có hiệu ứng này?
Dã Trì Mộ khẽ cau mày, nàng cũng ý thức được vấn đề này, "Cha mẹ tôi, bạn học đều biết tôi có hình xăm này, không ai cảm thấy kỳ quái cả."
Nàng cúi đầu nhìn, ngón tay khẽ chạm lên nó.
Trước đây, Dã Trì Mộ không hề cảm thấy con bướm này có gì đặc biệt. Chỉ cần nàng không cố ý nhìn vào nó, con bướm sẽ yên tĩnh đậu trên lưng nàng, không quấy rầy nàng cũng không quấy rầy người khác. Lâu như vậy, chỉ có Cố Tri Cảnh chú ý tới.
Nghĩ đến đây, cũng chỉ có một mình Cố Tri Cảnh từng nhìn thấy thân thể của nàng.
Dưới ánh mắt của Cố Tri Cảnh, nàng cảm thấy con bướm thật xinh đẹp.
Tựa như nó đang sống, một niềm tự hào trỗi dậy trong lòng.
Cố Tri Cảnh nhìn rất nghiêm túc.
Dã Trì Mộ nhíu mày, con ngươi khẽ lay động. Nàng che lấy bờ vai, hỏi lại: "Rất đẹp sao?"
Cố Tri Cảnh không chút né tránh mà gật đầu, đối với những sự vật tốt đẹp, cô chưa bao giờ keo kiệt lời khen ngợi. Cô tiến về phía trước một bước, đầu ngón tay sắp chạm đến da thịt của nàng.
Đột nhiên, sắc mặt Cố Tri Cảnh trắng bệch, ngón tay ngay lúc sắp chạm đến con bướm bỗng rũ xuống. Cô quay đầu đi, cố gắng xua đi tiếng ong ong trong đầu.
"Cố Tri Cảnh?" Dã Trì Mộ gọi cô một tiếng.
Cố Tri Cảnh nghe thấy giọng nàng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy Dã Trì Mộ đã biến thành một cái bóng chập chờn, như thể chương trình bị lỗi, người và vật đều trở thành những bóng mờ.
Toàn thân cô mềm nhũn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: nếu ngón tay cô vươn ra, có thể sẽ trực tiếp xuyên qua thân thể của Dã Trì Mộ.
Điều này đại biểu cho cái gì? Điều này đại biểu cho cái gì?
Cô cấp bách muốn chứng thực ý nghĩ này.
"Dã..."
[ Phát hiện lỗi hệ thống, đang tiến hành sửa chữa khẩn cấp. ]
[ Lỗi đang được sửa chữa, lỗi đang được sửa chữa. ]
Cố Tri Cảnh lại một lần nữa cảm thấy trước mắt là ngũ quang thập sắc, những đường vân loằng ngoằng đang nhảy múa. Trong thoáng chốc, sau lưng có một hố đen khổng lồ đang hút lấy cơ thể cô. Cố Tri Cảnh quỳ một chân xuống, xương cốt va vào mặt đất phát ra một tiếng động.
Ngay lúc cô sắp bị ánh sáng kéo đi, một bàn tay đã giữ cô lại.
Dã Trì Mộ kéo cô lên, "Cố Tri Cảnh!"
Cố Tri Cảnh cắn chặt môi, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi. Cô cố gắng giữ tỉnh táo, chịu đựng cảm giác bất lực. Cảm giác mất trọng lượng đang dần biến mất, những cái bóng chập chờn trước mắt cũng dần trở nên rõ ràng. Cô biết là Dã Trì Mộ đã giữ cô lại.
Omega xinh đẹp dồn hết sức lực kéo cô trở lại. Ngay lúc cô sắp ngã xuống cầu thang, nàng đã từng bước một kéo cô về.
Trong hành lang không có gió, nhưng lại có thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua mặt. Cố Tri Cảnh nhìn gương mặt Omega, nhịp tim đập nhanh bất thường.
"Cô đừng buông tay, đừng cứ nhìn tôi mãi, vịn chặt vào tay vịn đi." Dã Trì Mộ cắn môi.
Cuối cùng, Cố Tri Cảnh cũng nắm lấy tay vịn, đứng vững lại. Cô thở hổn hển, mồ hôi trên trán rơi xuống, làm ướt mái tóc bên thái dương.
"Cảm ơn." Cố Tri Cảnh thở ra một hơi, tay luồn vào tóc, vén những lọn tóc rối bời trên trán ra sau. Trên mặt cô là sự cảm kích chân thành.
Dã Trì Mộ cũng đang thở, rũ mắt nhìn Cố Tri Cảnh, đôi mắt đen lóe lên sự nghi ngờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!