Chương 13: (Vô Đề)

Trong đêm tối, hai người im lặng nhìn nhau.

"Đây là phòng của tôi." Cố Tri Cảnh giải thích với nàng.

"Tại sao đây lại là phòng của cô?" Dã Trì Mộ càng thêm nghi ngờ, thuận theo sự hoài nghi của mình, nàng hỏi ngược lại: "Cô đưa tôi đến phòng của cô?"

Cố Tri Cảnh không biết nên giải thích thế nào.

Dã Trì Mộ nói: "Công ty quản lý của tôi nói đây là phòng mới sắp xếp cho tôi. Lúc tôi chuyển đến vào buổi sáng, người làm nói chỉ có một mình tôi ở."

Nàng đưa tay bấm công tắc đèn, đèn không sáng. Nàng lại liên tục bấm thêm vài lần, rồi quay sang nhìn Cố Tri Cảnh, "Trước khi tôi ngủ, đèn trong phòng vẫn còn sáng."

Cố Tri Cảnh đoán chừng là lúc cô trở về, người hầu trong nhà đã cố tình ngắt điện. Cô đau đầu, "Chuyện này là do ba tôi làm..."

"Quần áo buổi sáng cũng là ba cô đưa?"

"Cái đó là tôi đưa."

"Lẽ nào hai ba con cô..." Dã Trì Mộ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, con ngươi xinh đẹp hoảng sợ trừng mắt nhìn Cố Tri Cảnh. Nàng nắm lấy chăn, định từ trên giường đứng dậy. Cố Tri Cảnh ngăn nàng lại, "Đừng, cô đừng cử động... Tôi ra ngoài. Bên ngoài tối om, tôi ra ngoài giúp cô lấy đèn."

Đầu giường có điện thoại, Cố Tri Cảnh định đi lấy, Dã Trì Mộ cũng định cầm. Hai thân thể cùng lúc nhổm dậy, rất không cẩn thận mà va vào nhau. Trán Dã Trì Mộ đập vào lồng ngực mềm mại, phập phồng của Cố Tri Cảnh, không đau, nhưng lại làm cơ thể nàng run lên. Nàng mất hết sức lực, lập tức ngã xuống.

Tay Cố Tri Cảnh chống lên đầu giường, hai người chỉ cách nhau một gang tay. Khi hít thở, hơi thở có thể chạm vào mặt nhau. Một lọn tóc bên thái dương Cố Tri Cảnh bị thổi bay, khẽ lay động.

Đêm đen, không ánh sáng, không đèn, chỉ có thể dựa vào hơi thở để cảm nhận đối phương.

Có lẽ vì quá yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng tim đập. Ánh mắt Cố Tri Cảnh dời xuống, môi khẽ mím lại, động tác của cả hai đều trở nên vô cùng khắc chế.

Trong không khí tràn ngập mùi sữa tắm thơm ngát, nước từ lọn tóc từng giọt nhỏ xuống, để lại một vũng ướt hai bên người Dã Trì Mộ.

Điện thoại của Dã Trì Mộ ở đầu giường rơi xuống đất, phát ra một tiếng động.

Tiếng vang ấy khiến cả hai đều hoàn hồn.

Cố Tri Cảnh chống người trên đầu giường, đứng thẳng dậy. Khăn tắm trên lưng cô bị kéo trễ xuống, lỏng lẻo. Cô nói: "Tôi bảo ba tìm phòng ở cho cô, nhưng không ngờ ông ấy lại đưa cô đến đây. Tôi sẽ sang phòng khác ngủ, cô cứ nghỉ ngơi ở đây. Thật xin lỗi."

Cô đi tới cửa, bên ngoài không nhìn thấy chút ánh sáng nào. "Cô có tin tôi không?"

Không có đèn, Cố Tri Cảnh chỉ có thể mò mẫm tiến lên. Cô vào phòng tắm lấy điện thoại, vừa đi ra đã bị một chiếc gối bay thẳng vào lưng.

Cố Tri Cảnh đi tới đóng cửa lại, liền nghe thấy tiếng cửa bị khóa.

Nếu đổi lại là cô, cô cũng không tin chính mình.

Cô thực sự là... có một người ba tốt.

Nghĩ đến đây, Cố Tri Cảnh không tự chủ được mà nở một nụ cười rất bất đắc dĩ.

Dã Trì Mộ tựa đầu vào giường, điều chỉnh hơi thở. Vừa nằm xuống, nàng đã ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt. Khó trách hôm nay nàng chìm vào giấc ngủ nhanh đến vậy, cảm giác trong căn phòng này vừa dễ chịu vừa dễ ngửi. Thì ra, cơ thể nàng đã vô thức nhận ra mùi Pheromone của Cố Tri Cảnh, lặng lẽ tham lam hấp thụ hơi thở ấy trong không khí.

Cố Tri Cảnh là một người rất thích sự ngăn nắp. Sau khi vào ở Cố gia, cô không động đến đồ đạc của nguyên chủ mà trực tiếp chuyển sang một phòng khác. Trong phòng chỉ bày một cái giường được chuẩn bị tươm tất và vài vật dụng rửa mặt thiết yếu.

Dã Trì Mộ xem căn phòng đó như nơi ở mới của mình cũng là chuyện dễ hiểu.

Cố Tri Cảnh không đi sâu vào chuyện này. Cô sang ngủ ở phòng khách kế bên, dùng đèn cầm tay rọi một vòng xuống đất, rồi ngồi xuống giường, gửi tin nhắn cho Cố Thế Xương.

[ Phụ thân, sao người lại đưa Dã Trì Mộ lên giường con? ]

Cố Thế Xương: [ Bởi vì muốn có cháu. ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!