Lý do Dã Trì Mộ giúp Cố Tri Cảnh rất đơn giản.
Bây giờ trên mạng, mối quan hệ giữa Cố Tri Cảnh và Triệu Khai Dục đang ồn ào dữ dội. Rất nhiều người đều cho rằng Cố Tri Cảnh và Triệu Khai Dục là vì tranh giành mỹ nhân mà sinh chuyện, nếu không thì không ai có thể giải thích được tại sao hai kẻ bạn xấu này lại đột nhiên đâm sau lưng nhau.
Và mỹ nhân đó chính là nàng.
Xét về lâu dài, nhà họ Cố và nhà họ Triệu là bạn bè nhiều đời, về sau nhất định sẽ giảng hòa. Khi đó, để tẩy trắng, họ chắc chắn sẽ lôi ra một người chịu tội thay.
Người được chọn tốt nhất chính là Dã Trì Mộ nàng.
Dã Trì Mộ cắn môi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không giúp Cố Tri Cảnh.
Nàng muốn để nhà họ Cố và nhà họ Triệu hoàn toàn trở mặt. Khi đó, nàng sẽ là ân nhân của nhà họ Cố. Nàng giúp Cố Tri Cảnh, Cố Thế Xương nhất định sẽ che chở cho nàng.
Lúc ấy, bê bối của Triệu Khai Dục có muốn che cũng không che được.
Triệu Khai Dục sẽ xong đời.
Trên mạng, hắn bị chỉ trích đến mức không ngóc đầu lên nổi.
Triệu Khai Dục đã hạ thuốc nàng, sỉ nhục nàng, uy h**p nàng.
Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Dã Trì Mộ mở miệng lần nữa, nói: "Thuốc là do chính hắn uống, tôi đã tận mắt nhìn thấy."
Ánh mắt Cố Tri Cảnh hơi lóe lên.
Thanh âm của Dã Trì Mộ vẫn tiếp tục: "Hôm qua tôi tận mắt thấy Triệu Khai Dục lấy ra hai gói thuốc, hắn bảo Cố Tri Cảnh dùng, Cố Tri Cảnh không dùng. Hai người xô đẩy, Triệu Khai Dục liền nuốt thuốc vào, còn nói..."
Cố Thế Xương trầm giọng, nhấn nút khuếch đại âm thanh.
"Còn nói, một gói không đủ phê, muốn phê thì phải phê hai gói."
"Hắn phê đến mức lâng lâng, vừa cười vừa nói muốn chơi Cố Tri Cảnh như một cái giẻ lau. Cố Tri Cảnh có vẻ hoảng loạn, kéo hắn vào nhà vệ sinh, liên tục dội nước lên người hắn.."
"Sau đó thì sao?" Giọng Cố Thế Xương trầm hơn, ông nhìn về phía Cố Tri Cảnh.
Môi đỏ của Cố Tri Cảnh mím lại. Điểm này cô quả thực không nghĩ tới, Dã Trì Mộ quá biết bịa chuyện. Còn "phê", đúng là giọng điệu của tên cặn bã họ Triệu...
Nếu không phải chính cô là người trong cuộc, cô cũng tin vào lời giải thích của Dã Trì Mộ.
Logic đổi trắng thay đen của Dã Trì Mộ vô cùng chặt chẽ.
Dã Trì Mộ nói: "Cố Tri Cảnh đã nhấn hắn vào bồn nước, cô ấy đã tốn rất nhiều sức lực, nhưng Triệu Khai Dục đã nuốt quá sâu, những viên thuốc đó có moi cũng không moi ra được."
"Triệu Khai Dục nói, nhà họ Triệu lớn hơn nhà họ Cố, sau này nhà họ Triệu sẽ mượn cơ hội này để trả thù nhà họ Cố. Hắn dù có chơi Cố Tri Cảnh, người khác cũng sẽ không thấy Cố Tri Cảnh đáng thương. Hơn nữa, dù sự việc có bại lộ, hắn vẫn có thể xuất hiện với hình tượng của một người bị hại, bởi vì không ai sẽ nghĩ rằng thuốc là do chính hắn ăn. Hắn muốn biến Cố Tri Cảnh thành kẻ b**n th** lớn nhất thế giới."
Đức hạnh của Triệu Khai Dục thế nào, mọi người đều rõ. Hắn đúng là kẻ ăn tạp cả A lẫn O.
Giọng Dã Trì Mộ rất nhỏ, có một cảm giác mỏng manh như thể bị gió thổi tan. Cố Thế Xương phải ở gần mới có thể nghe rõ.
Người nhà họ Triệu nghe xong, lập tức nổi giận, "Dã Trì Mộ, cô nói hươu nói vượn cái gì! Ai cho cô dũng khí mà nói bậy?"
"A, xin lỗi Cố tiên sinh, tôi không biết bên cạnh ngài có người. Tôi cúp máy trước đây."
Điện thoại "bíp" một tiếng, Dã Trì Mộ như một con thỏ con bị kinh động, khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí ra để tố cáo, bây giờ đã bị dọa sợ.
Giọng nói tuyệt vời ấy có thể sánh ngang với các ca sĩ của thế kỷ trước, giờ đây chỉ có thể nghe thấy tiếng gào khàn khàn của Triệu mẫu, trong lòng mọi người đều có chút bất mãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!