Nước còn chưa ráo, Dã Trì Mộ đã bị đặt lên giường, đôi chân vẫn còn nhỏ giọt. Nàng lập tức túm lấy chiếc chăn mỏng phủ lên thân thể, tay giữ chặt trước ngực, ánh mắt cảnh giác nhìn người phụ nữ trước mặt đang khoác áo choàng tắm.
Cố Tri Cảnh nói: "Tôi nhắm mắt rồi, không hề chớp mắt, cũng không có nhìn cơ thể của cô."
Hoàn toàn là đang mở mắt nói láo.
Dã Trì Mộ rất tức giận, một cước đạp tới.
Không phải là v* v*n, nhưng sức lực của nàng quá nhỏ.
Chân đạp lên đùi Cố Tri Cảnh. Cô híp mắt lại. Mu bàn chân đầy đặn, những ngón chân mượt mà, cùng với biểu cảm xấu hổ của Omega, tất cả hợp thành một khung cảnh diễm lệ.
Cố Tri Cảnh biết rõ là không nên, nhưng đối mặt với một Omega xinh đẹp như vậy, thực sự không kìm được. Cô xoay người đi tới cửa.
"Cô ngủ trước đi, có gì cần thì gọi tôi."
Cửa đóng lại, trong ngoài đều chìm vào yên tĩnh, dư hương trong không khí cũng dần tan đi.
Cố Tri Cảnh nằm trên sofa, một chiếc gối kê dưới gáy. Trong lòng cô vẫn mang theo tư duy của người hiện đại, không thể nào chỉ vì vài ngày sinh hoạt mà lập tức hòa nhập với thế giới này. Đôi khi theo quán tính, cô vẫn lầm tưởng mình còn đang sống giữa xã hội hiện đại.
Đầu lưỡi chống vào răng.
Cô dùng ý thức gọi trong đầu: [ Hệ thống? ]
Hệ thống "A" một tiếng: [ Sao thế, sợ rồi à? ]
Cố Tri Cảnh nói: [ Lúc ta ôm Dã Trì Mộ dậy, ngươi đang làm gì? ]
Hệ thống: [ Ngươi có ý gì? ]
Dù là dùng ý thức nói chuyện, giọng Cố Tri Cảnh cũng rất trầm thấp: [ Ngươi hiểu ý của ta, đừng giả vờ ngớ ngẩn. ]
Hệ thống: [Bọn ta – hệ thống – có quy tắc. Chuyện riêng tư của ký chủ, nhìn thấy cũng phải tự động làm mờ hết.]
Cố Tri Cảnh: [Thế còn âm thanh?]
Hệ thống: [Tuỳ tình huống. Nếu vượt quá giới hạn 18+, thì tự động bị cắt luôn!]
Cố Tri Cảnh hài lòng, bảo nó có thể lui xuống.
Hệ thống bị cô chọc đến phát điên:[Hiện tại cả cái thành phố bị ngươi quậy cho loạn hết rồi! Ngươi biết hôm nay mình đã làm gì không? Ngươi đánh Triệu Khai Dục! Người nhà hắn đang kéo nhau đến tìm phiền toái cho ngươi đấy!]
Cố Tri Cảnh điềm tĩnh đáp, không nhanh không chậm:[Lúc ta ra tay, ngươi cũng chẳng ngăn cản. Vậy chứng minh Triệu Khai Dục chỉ là nhân vật phụ. Một nhân vật phụ sống hay chết cũng không quan trọng. Đã thế thì ta còn cần suy nghĩ hậu quả làm gì? Làm thì làm thôi, có gì mà phải sợ?]
Hệ thống gần như gào lên:[Hiệu ứng cánh bướm! Hiệu ứng cánh bướm đó! Ngươi sẽ làm lệch cả cốt truyện!]
Cố Tri Cảnh lạnh nhạt:[Ta không có hứng đi theo cốt truyện. Nếu ngươi thực sự muốn ta làm vậy, có thể cầu xin, nhưng dù ngươi có cầu xin, ta cũng sẽ không đồng ý đâu.]
Hệ thống: [ ... ]
Thật thống khổ.
Im lặng thêm vài phút, hệ thống nói: [ Ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất đừng có thêm ý đồ gì khác, đừng nghĩ đến việc phá vỡ cốt truyện, càng đừng nghĩ đến việc giúp Dã Trì Mộ giành được vé mời tham gia show giải trí. ]
Cố Tri Cảnh không đáp lại nó.
Hệ thống gào lên trong đại não: [ Nghe thấy không? ]
Cố Tri Cảnh giữ im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!