Chương 1: (Vô Đề)

Trời tháng Sáu oi ả, cửa sổ đóng kín mít, rèm che dày đặc phủ lên ô kính, nhấn chìm cả căn phòng trong một màu âm u.

Dù mắt vẫn đang mở, nhưng cảnh vật trước mắt lại hệt như một giấc mộng. Ánh sáng chập chờn, hư ảo, và trong cơn mê man, cô có thể thấy một người phụ nữ mảnh mai xinh đẹp đang gục trên tấm lụa đỏ, thân thể chỉ được che hờ bằng một chiếc chăn mỏng tựa cánh ve.

Nàng trông vô cùng thống khổ, những ngón tay siết chặt lấy chiếc gối trắng muốt, đôi môi mỏng khô khốc khẽ mấp máy, đầu lưỡi trượt trên vành môi để tìm kiếm chút ẩm ướt.

Theo từng cử động của nàng, một mùi hương như có như không bắt đầu lan tỏa, vừa the mát như bạc hà, lại vừa ngọt ngào tựa táo xanh. Mùi hương ấy dần dần bao trùm lấy không gian, mang theo sức quyến rũ gợi hồn đoạt phách.

Những phân tử hương thơm không ngừng khuếch tán, chẳng mấy chốc đã tràn ngập khắp căn phòng.

Giữa tiết trời mùa hạ, mùi hương này quả thực mê người.

Mà Cố Tri Cảnh, từ phía sau, đã nắm trọn lấy đôi tay người phụ nữ. Cô vội vã tìm kiếm ngọn nguồn của hương thơm ấy, ngón tay vén lên những lọn tóc rối, để rồi trông thấy gáy cổ thon dài của nàng.

Là nơi này.

Hương táo thanh mát đang gắng sức tỏa ra thứ mùi thơm chín muồi.

Chỉ một cái chạm nhẹ thoáng qua, mà tựa như có ai đó đã châm lên một ngọn lửa trong cơ thể cô, thúc đẩy cô phải tiến gần hơn nữa đến vùng đất băng giá ấy.

"Chỉ cắn một vết ở cổ thôi, tôi sẽ không động vào cô."

Cố Tri Cảnh dỗ dành như thế, nhưng lại giống như đang tự trấn an chính mình hơn.

Thế nhưng, trái tim nơi lồng ngực trái vẫn đập loạn không ngừng, khao khát điên cuồng khiến đại não cô rơi vào một cơn mê muội ngắn ngủi.

"Cố Tri Cảnh."

Giọng nói mang theo âm điệu nghiến răng nghiến lợi, nhưng rồi khí thế ấy nhanh chóng tan đi, chỉ còn lại tiếng rên khẽ vương vấn nơi cổ họng, dồn dập rót vào tai, tê dại đến tận xương tủy.

Cố Tri Cảnh ôm người trong lòng chặt hơn, sợ rằng nàng sẽ tan biến mất, "Tôi đây."

Cô cẩn trọng như đang vỗ về một con thú bị thương, ngón tay lướt nhẹ trên lưng nàng, đồng thời cũng áp sát lại gần gáy nàng, hít hà mùi hương mê đắm ấy.

"Đừng sợ, sẽ nhanh thôi."

Não bộ hỗn loạn của Cố Tri Cảnh gần như đến giới hạn chịu đựng. Những mảnh ký ức rời rạc trước khi mất kiểm soát như ùa về cùng lúc: cô tham dự một buổi tiệc rượu do bạn bè tổ chức, khách khứa ra vào tấp nập, mọi cuộc trò chuyện đều nhạt nhẽo đến mức không đáng để ghi nhớ. Điều duy nhất khiến cô thấy đáng giá, là khoảnh khắc nâng ly rượu, ánh mắt vô tình chạm phải một người phụ nữ.

Người ấy có mái tóc đen dài như thác đổ, dáng người lạnh lùng điềm đạm, ngũ quan xinh đẹp sắc nét, nhưng giữa đôi lông mày như vẽ sẵn một tầng xa cách. Chỉ vì dung mạo kia như thể được khắc ra đúng theo thẩm mỹ của cô, mà Cố Tri Cảnh đã vô thức nhìn thêm mấy lần.

Trong bữa tiệc, khi ly rượu được nâng lên cạn chén, hai ly cuối cùng là do người phụ nữ ấy mời. Cố Tri Cảnh uống vào liền say không biết trời đất, rồi sau đó, người phụ nữ kia nắm lấy cà vạt của cô, kéo đi.

Tiếp theo là một hành lang dài dằng dặc, cô đi mãi, đi mãi cho đến khi sắc màu trước mắt trở nên loè loẹt, ánh sáng chói lòa chiếu vào khiến tròng mắt cô đau nhói. Cố Tri Cảnh vừa chớp mắt một cái đã bị người ta đẩy mạnh, cô cố sức che chở phần eo của đối phương, rồi dần dần, chẳng biết làm sao mà đã ở trên giường.

Cái nóng mùa hạ không ngừng truyền tới qua không khí, hơi nóng hầm hập bao bọc lấy cô. Phương pháp giải nhiệt duy nhất, chính là khối băng hình người trên giường.

Toàn bộ giác quan đều bị hương thơm dẫn lối, trước mắt là một màn sương mù mờ mịt, Cố Tri Cảnh chỉ có thể dựa vào ký ức mà ôm lấy người trong lòng.

Cắn nàng, như vậy cả hai đều sẽ được cứu rỗi.

Cắn đi.

Cố Tri Cảnh dỗ dành người đang run rẩy trong lòng đừng sợ, răng khẽ mài lên vùng da thịt mềm mại nơi gáy cổ, cơn nóng hầm hập cuối cùng cũng được giải tỏa đôi chút.

Chỉ là một giây sau.

Tựa như cắn vỡ một quả bóng bay, hương táo xanh vừa thanh mát vừa ngọt ngào non nớt tức thì tuôn trào ra ngoài.

Cố Tri Cảnh ứng phó không kịp, bị mùi hương ấy giam cầm thật chặt, chút lý trí vừa hồi phục đã bị đốt cháy thành tro, ngón tay không kìm được mà run lên, hoang mang tìm không thấy lối ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!