Chương 501: Anh yêu em!

Cô bịch bịch bịch chạy lên lầu định đổi bộ quần áo. Bây giờ cô rất ít khi nấu cơm, ngẫu nhiên vào bếp cũng có một thân toàn khói dầu, lâu rồi làm cô lại không quen.

Khúc Tiểu Tây chạy vào tắm một cái, mang theo cảm giác mùi hương sạch sẽ, cơ thể thoải mái bước ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Túc Bạch ngồi trên giường.

Cô mỉm cười: "Sao anh cũng lên đây?"

Túc Bạch duỗi tay, Khúc Tiểu Tây đi qua, đem tay mình đặt vào tay anh, Túc Bạch: "Đi, cùng nhau."

Khúc Tiểu Tây: "Chờ một chút, tóc em chưa lau khô đâu."

Túc Bạch nhận khăn lông xoa xoa, sau đó lại làm khô tóc cho cô. Mấy năm nay, tóc Khúc Tiểu Tây không để dài thêm. Thật ra như vậy lại tiện. Cô nhìn người trong gương: "Em có phải già rồi không?"

Túc Bạch lắc đầu: "Không." Anh quay mặt cô qua: "Vẫn trẻ tuổi trước sau như một, vẫn đẹp như cũ."

Trong nháy mắt anh không muốn xuống tầng nữa, anh nắm tay Khúc Tiểu Tây đi tới ban công, hai người nằm ở ghế lớn ngoài ban công, vợ chồng dựa vào nhau, Khúc Tiểu Tây dựa vào vai anh: "Túc Bạch, em hy vọng ngày này từ lâu lắm rồi."

Túc Bạch nhẹ giọng cười, gật đầu: "Anh biết, ai mà không vậy đâu."

Vợ chồng hai người rúc vào nhau, anh nói: "Hiện tại cuối cùng cũng đã qua."

Ngần ấy năm, trong khả năng cho phép, bọn cô cũng làm rất nhiều.

Có lẽ cùng rất nhiều người không thể so.

Nhưng bọn cô đã bỏ ra một phần sức lực của mình, không thẹn với lương tâm là được.

"Em muốn về sao?" Túc Bạch nhìn Khúc Tiểu Tây, nghiêm túc hỏi.

Khúc Tiểu Tây bật cười, cô chọc chọc mặt Túc Bạch: "Em ở bên kia cũng không có người thân! Người thân của em đều ở chỗ này, em về làm gì?"

Lời này một chút cũng không giả.

"Lại nói, anh không phải nói, anh ở đâu thì đó chính là nhà của em sao?" Khúc Tiểu Tây dán lên người Túc Bạch, nghiêm túc nói: "Anh ở nơi nào em sẽ ở nơi đó, chỗ khác em đều không đi!"

Khúc Tiểu Tây dùng sức ôm Túc Bạch: "Nên cút mẹ đi, đều cút hết đi, lòng em cũng đã buông xuống. Sau này, chúng ta cứ yên ổn sinh hoạt thế này được rồi."

Túc Bạch nhướng mày nhìn Khúc Tiểu Tây, trong mắt đều là ý cười.

Khúc Tiểu Tây chọc anh: "Anh anh anh… anh nhìn cái gì?"

Túc Bạch: "Em nói tục."

Khúc Tiểu Tây lời lẽ chính đáng: "Cút mẹ đi sao là nói tục? Mới không phải."

Túc Bạch: "…… À."

Khúc Tiểu Tây chống nạnh: "Anh có ý gì? Anh rõ ràng không tin em, xem Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của em."

Cô kêu kêu gọi gọi rồi ấn Túc Bạch trên ghế hung dữ cù nách.

Đừng nhìn Túc Bạch thoạt nhìn rắn rỏi. Chính là con người rắn rỏi cũng có khuyết điểm!

Anh… cực kỳ sợ buồn!

Khúc Tiểu Tây không khách khí: "Cho anh biết sự lợi hại của em!"

Túc Bạch: "Anh sai rồi, vợ à, anh sai rồi……"

Khúc Tiểu Tây: "Có phục không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!