Bên trong nhà ấm trồng hoa là một cặp thiếu nam thiếu nữ tuổi còn trẻ đang nói chuyện phiếm.
Cặp nam nữ này không phải ai khác chính là Tiểu Bắc và Tiểu Nha.
Tuy đã chia cách một thời gian nhưng hai người không vì vậy mà sinh ra xa lạ. Lần này Tiểu Nha đường xa tới đây, hai người vẫn trước sau rất nhanh tìm được cảm giác quen thuộc.
Chẳng qua, lúc trước vẫn còn là trẻ con thì giờ biến thành thiếu nam thiếu nữ cả rồi.
Tiểu Bắc không biết nói cái gì đó, đột nhiên liền ngừng lại, cậu nói: "Em chờ một chút."
Cậu đứng dậy đi tới ngoài cửa sổ, dẫm lên hai khối đá tóm được bé con nghe lén nhìn lén.
Cậu nắm nhóc con, đem bé ôm lên, hỏi: "Cháu ở chỗ này làm gì?"
Nhóc con vặn vẹo thân thể bụ bẫm của mình: "Cháu nhớ c** nh*." Nhóc lập tức làm nũng: "c** nh*, mẹ gọi cậu ăn cơm đấy."
Tiểu Bắc: "Mới bốn giờ đã ăn cơm?"
Bánh trôi nhỏ gật đầu: "Đúng đó, ăn cơm. Mẹ nói muốn chúc mừng."
Nhắc đến 'chúc mừng', Tiểu Bắc cũng lên tinh thần. Giữa trưa hôm nay đã tuyên cáo đầu hàng, bọn cậu đều nghe được thông tin, đối với bọn cậu mà nói đây là chuyện tốt nhất. Bây giờ ở ngoài đường đều có tiếng chúc mừng, lúc bọn cậu về còn vô cùng náo nhiệt.
Mà nhà bọn cậu cũng thế.
Tiểu Bắc chọc khuôn mặt nhỏ của bé, nạt: "Trứng thối nhà cháu! Chắc chắn không có ý tốt. Có phải muốn nhìn lén không? Lại không ngoan như vậy sẽ đánh mông nhỏ của cháu nhá."
Nhóc con lập tức làm nũng: "c** nh* đừng bắt nạt Bánh trôi nhỏ, Bánh trôi nhỏ ngoan nhất. c** nh* ……"
Bé làm nũng đỉnh nhất.
Lúc này Tiểu Nha cũng đi ra, Bánh trôi nhỏ lập tức giống như chim sẻ nhào hướng trong ngực Tiểu Nha: "Chị Tiểu Nha ôm một cái."
Tiểu Bắc cảm khái: "Này đều lung tung rối loạn bối phận gì rồi."
Cậu là c** nh* mà dám gọi Tiểu Nha nhỏ hơn cậu hai tuổi là chị.
Mấy người đang nói chuyện, Thẩm Án Hoài bước vào đã nghe thấy lời này của Tiểu Bắc không khỏi vì bản thân lau nước mắt chua xót một phen.
Bánh trôi nhỏ lập tức kêu: "Anh họ!"
Thẩm Án Hoài: "A!"
Cậu rõ ràng lớn hơn so với Tiểu Bắc vậy mà chỉ có thể làm anh họ. Người ta còn được làm c** nh* đấy, đang yên lành mỗi phận của cậu tự nhiên bị đánh tụt đi một cấp. Nghe thấy cũng đủ làm người ta đau lòng đến rơi lệ.
Bánh trôi nhỏ lập tức lại nhào hướng Thẩm Án Hoài.
Cậu ôm lấy em họ bé nhỏ: "Ai má ơi, bé bự à, em có phải lại nặng hơn rồi không?"
Bánh trôi nhỏ kiên quyết không thừa nhận: "Mới không có!" Bé cực kiên định: "Em một chút cũng không mập! Không mập!"
Thẩm Án Hoài: "Được, được, được rồi."
Nhóc yêu tinh nhà bọn cậu cũng không phải dễ trêu chọc.
"Anh Tiểu Bảo." Tiểu Nha nhìn thấy Tiểu Bảo cũng không thấy xa lạ.
Tình bạn xã giao mới coi như xa lạ, như họ lại dễ gần gũi dù xa nhau lâu.
Thẩm Án Hoài cười sang sảng: "Đã lâu không có người gọi anh là anh Tiểu Bảo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!