Khúc Tiểu Tây nhìn về phía ngoài cửa sổ, trên cao nhìn xuống còn có thể thấy đám người đang rộn ràng nhốn nháo lên thuyền, cô lắc đầu, nói: "Hiện tại có chút loạn, hai người đều về phòng đi, chờ thuyền chạy lại nói."
Tiểu Đông: "Vậy được rồi."
Tiểu Bắc cũng nghe lời nhưng rốt cuộc vẫn là thiếu niên, không bỏ được cháu ngoại trai đáng yêu.
Khúc Tiểu Tây: "Được rồi, đừng nghịch, đi về trước."
Tuy tàu chở khách mỗi tầng đều được quản lý nghiêm khắc như người ở tầng 1 không được lên tầng 2, người ở tầng 2 không được lên tầng 3, người ở tầng 3 không được lên tầng 4. Có quy định rõ ràng nhưng Khúc Tiểu Tây không dám mù quáng thả lỏng.
Tiểu Đông và Tiểu Bắc vẫn luôn nghe lời Khúc Tiểu Tây, mặc kệ lúc nào cũng vậy, cả hai luôn lấy ý kiến của cô làm trọng.
"Vậy được, bọn em đi về trước."
Hai người buông nhóc con, ra về.
Bánh trôi nhỏ hình như không nghĩ tới cậu mình chỉ mới ôm một chút, nâng lên cao một tẹo đã thả bé xuống. Khuôn mặt bụ bẫm toàn thịt có chút dại ra không tin được. Ngay sau đó bé con đã muốn khóc để đạt được mục đích
- Bé còn được muốn nâng lên cao lúc nữa cơ.
Khúc Tiểu Tây chọc nhóc con, giọng điệu nghiêm khắc: "Nghịch ngợm khóc lóc liền đánh mông nhỏ của con."
Tuy bé con hoàn toàn không nghe hiểu mẹ đang nói gì nhưng trong cái đầu nho nhỏ đã hình thành ấn tượng, đây là giọng nói dịu dàng nhất cũng hung dữ nhất.
Ở nhà, Khúc Tiểu Tây đảm nhiệm vai trò 'mẹ nghiêm'.
Cả nhà đều luôn chiều thằng nhóc thối này, Khúc Tiểu Tây được coi như một tấm chắn duy nhất có thể ngăn cản bé con phát ra lực hấp dẫn.
Cô vỗ con trai: "Chờ một lát thuyền chạy rồi."
c* cậu tủi thân chưa gì đã mếu máo tự gặm nắm tay nhỏ của mình cứ như đang ăn đồ ăn. Không bao lâu tự mình chơi vui bèn quên luôn hai cậu.
Đúng vậy, bé con chính là kẻ vô tình thế đấy.
Lúc Túc Bạch về nhìn thấy vợ con chỉ thấy trong lòng ấm áp.
Bé con cảm nhận được hơi thở của cha vội vàng mở cánh tay nhỏ ra như muốn ôm.
Túc Bạch vội bế bé lên, cùng Khúc Tiểu Tây sóng vai ngồi cạnh nhau.
Khúc Tiểu Tây thuận thế dựa vào vai anh: "Đều tốt chứ?"
Túc Bạch: "Ừ." Anh nói: "Mọi chuyện đều đã dàn xếp xong, không có chữ vấn đề gì cả. Ngoài ra anh còn lên nhà ăn trên thuyền nhìn thoáng qua, khá tốt đấy, chuyến đi này chúng ta sẽ không vất vả lắm đâu."
Khúc Tiểu Tây bật cười: "Như vậy là tốt."
Cô lo lắng nhất chính là ăn không ăn đồ quen.
Cả một đường bôn ba vất vả mà đồ ăn còn không ăn được chỉ sợ sẽ càng khó chịu.
Thế này là tốt rồi.
Ở ngoài bỗng có tiếng vang lên, thân thuyền hơi run nhè nhẹ, Khúc Tiểu Tây nhìn về phía ngoài cửa sổ thấy việc kiểm soát lên thuyền đã kết thúc. Thuyền bắt đầu rời bến…
"Thuyền rời bến."
Túc Bạch nhẹ nhàng vỗ tay Khúc Tiểu Tây, anh kéo người vào trong ngực, một nhà ba người dựa vào nhau nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nhóc mập còn không biết đang nhìn gì bên ngoài chỉ chịu ảnh hưởng từ cha mẹ nên cũng nhòm nhòm xem, bộ dạng như một bé con hiểu chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!