Tiểu Bắc trộm ngước mắt nhìn thoáng qua Khúc Tiểu Tây, vội chạy đến ôm lấy chân cô làm nũng: "Chị đừng giận, không giận được không? Bọn em sẽ nghiêm túc học!"
Tiểu Đông ngồi bên kia xoắn ngón tay cũng có một chút thấp thỏm.
Khúc Tiểu Tây nhìn bên này, lại nhìn bên kia, không nhịn được phụt một tiếng cười, cô nói: "Thôi em không dạy nữa."
Trên đời không có việc khó, chỉ cần chịu từ bỏ!
Cô gãi gãi đầu làm tóc càng rối: "Em muốn nghiêm túc kiếm tiền!"
Cô cố lấy hùng tâm tráng chí nắm chặt nắm tay thề: "Em muốn kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, sau đó tìm gia sư cho hai người!"
Chuyện chuyên nghiệp thì phải tìm người chuyên môn tới làm!
Cô, không thể!
Tiểu Đông và Tiểu Bắc liếc nhau.
Khúc Tiểu Tây: "Cứ quyết định thế, em cảm thấy em không thích hợp dạy học! Em còn phải nỗ lực kiếm tiền!"
Tiểu Đông và Tiểu Bắc: "?"
Khúc Tiểu Tây: "Sự kiên nhẫn của em không tốt và cũng không thể gắng thêm được. Nếu em cứ như vậy tiếp tục dạy nữa em sẽ phát nổ mất, hai người có khi còn sinh ra cảm giác chán học, thế nên không bằng tạm dừng. Sau đó em sẽ tìm giáo viên một gia đình cho hai người, được không?"
Tiểu Đông và Tiểu Bắc có chút khó hiểu, chẳng qua cũng không phải không hiểu hoàn toàn.
Hai nhóc đều ngoan ngoãn gật đầu, đáp ứng Khúc Tiểu Tây.
Khúc Tiểu Tây hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ngồi ở án thư, nghiêm túc: "Em muốn làm việc!"
Bởi vì bị k*ch th*ch quá lớn, Khúc Tiểu Tây lập tức bạo phát. Rốt cuộc so với dạy bạn nhỏ vỡ lòng thì viết văn càng nhẹ nhàng! Thật đấy!
Chỉ cần nửa buổi chiều, chỉ cần… nửa buổi!!!
Cô đã có thể thể hội hiểm được cảm xúc của những vị phụ huynh trước đó kể lể trên mạng về việc phụ đạo con cái!
Thật sự… quá khó khăn!
Khúc Tiểu Tây hạ bút nhanh như gió, rất nhanh liền xoát xoát viết ra hai đoản văn, tuy truyện ngắn hài hước hắc ám kia còn chưa có kết quả nhưng cô vẫn dựa theo con đường này viết thêm hai áng văn tương tự.
Cô viết liền mạch lưu loát, cảm thấy chính mình quả thực siêu giỏi!
Thiếu nữ siêu đỉnh vĩnh viễn không nhận thua.
Ánh đèn dần rực rỡ lên, âm u thời tiết khiến sắc trời tối sớm hơn
Lúc này mưa đã ngừng, hành lang loáng thoáng có tiếng nói chuyện, thời gian vừa lúc tan tầm nên rải rác có người bắt đầu về nhà.
Khúc Tiểu Tây kêu: "Anh ơi!"
Khúc Tiểu Đông vội đi ra hỏi: "Gì em? Phải làm cơm rồi ư?"
Nhà bọn cô làm chuyện gì đều ba người cùng nhau. Khúc Tiểu Tây đảm nhiệm vai chủ bếp còn cậu và em trai đều có hỗ trợ hết đấy. Mỗi ngày tầm khoảng thời gian này sẽ phải làm cơm chiều.
Khúc Tiểu Tây không cần đi phòng bếp cũng biết trong nhà không có nhiều đồ. Mùa nào thức nấy mới đảm bảo thức ăn luôn tươi ngon nên cô không mua dự trữ trong nhà. Đúng lúc trời mưa bất ngờ thành ra chẳng có gì để nấu cả!
May mắn bên ngoài cuối cùng mưa cũng ngừng, Khúc Tiểu Tây lấy ra một đồng nói: "Anh với Tiểu Bắc đi ra ngoài ngoài nhìn xem có cái gì có thể mua về ăn không nhé!"
Một đồng không thể mua rất nhiều đồ nhưng vài món vẫn đủ dùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!