Ba anh em cùng nhau về nhà, chưa tới nơi đã thấy trước ngõ nhỏ bày mấy sạp cá thô sơ, nhìn qua thấy không ít cá tươi sống. Cô bỏ tiền mua một ít, lại thêm một miếng thịt nhỏ rồi mới về nhà.
Tiểu Đông vui sướng rạo rực: "Hôm nay ăn cá."
Khúc Tiểu Tây: "Hai người thích ăn cá rán, cá kho hay canh cá?"
Tiểu Đông và Tiểu Bắc vừa nghe bắt đầu do dự, có vẻ như không biết nên chọn món nào mới tốt nhất.
Ba người một đường ríu rít, thảo luận các món trong bữa cơm chiều tới khí thế ngất trời. Mãi đến khi tới cửa nhà bọn cô mới quyết định hôm nay muốn ăn canh cá.
Bọn cô vừa đến dưới lầu đã thấy có người chuyển nhà tới. Đúng là một nhà bốn người họ gặp trước đó.
Bọn họ không thuê lầu hai, ngược lại thuê kho hàng ở lầu 5.
Lam tiểu thư hơi dựa vào tường, mái tóc cuộn sóng cài một cái kẹp xinh đẹp.
Chị thấy ba anh em Khúc gia thay đổi mà kinh ngạc một chút, rồi rất nhanh đã chuyển tầm mắt đến chỗ đám báo, hơi nhướn mi cười nói: "Ui, Cao tiểu thư đã về rồi?"
Khúc Tiểu Tây mỉm cười: "Đúng vậy nha."
Cô dùng giấy chứng nhận với tên "Cao Nhược Huyên".
Cao là họ của mẹ bọn cô.
Lam tiểu thư lười biếng dựa vào tường cũng chẳng buồn nhúc nhích, tiếp tục nói: "Khu nhà chúng ta thêm hàng xóm mới, chính là một nhà bốn người lúc đầu mấy đứa nhìn thấy. Sau này lại nhiều hơn một nhà gánh vác các loại phí dụng rồi."
Một câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Khúc Tiểu Tây biết ý, mỉm cười: "Vậy thật tốt quá!"
Không có con đường kiếm tiền mới nào phía trước thì có thể giảm bớt chi phí dĩ nhiên tốt rồi!
Vừa lúc thím lầu hai xách theo túi xách nhỏ trở về, Lam tiểu thư lại hướng ánh mắt vào người nọ, ba anh em Khúc Tiểu Tây thuận thế lên lầu. Cũng không biết Lam tiểu thư có phải hay không chuyên môn ở cửa chờ mọi người về thông báo chuyện này nữa.
Thời gian còn sớm, Khúc Tiểu Tây không vội làm cơm chiều.
Nhà cô nấu cơm có Tiểu Đông, Tiểu Bắc giúp nên rất nhanh, cũng không lo lỡ mất chuyện gì.
Khúc Tiểu Tây ngồi ở án thư, mở báo ra, Tiểu Đông, Tiểu Bắc một trái một phải tò mò mở to hai mắt nhìn xem. Khúc Tiểu Tây nhìn họ mới hoảng hốt nhớ ra hai nhóc đang trong độ tuổi đi học.
*Án thư: Bàn dùng xếp sách và viết chữ, dáng hẹp, dài theo kiểu cổ.
Chẳng qua tình huống hiện thế này …… Khúc Tiểu Tây chỉ có thể tạm thời chờ một chút.
Cô nhẹ giọng: "Chờ bọn mình hoàn toàn ổn định thì em sẽ đưa hai người đi học."
Tầm mắt cô hơi dừng lại trên người Tiểu Đông rồi lập tức rời đi, nói: "Hoặc tìm người dạy tại nhà cho hai người."
Hai nhóc Tiểu Đông, Tiểu Bắc lập tức gật đầu, rất ngoan ngoãn: "Được."
Hai đứa đều có chút vui sướng, Khúc Tiểu Tây không nhịn được, duỗi tay xoa xoa đầu hai người.
Tuy rằng một nhóc vốn là anh cô nhưng trong lòng cô cả hai đều chỉ như trẻ nhỏ cả.
Cô đem túi xách đựng hộp cờ tướng giao cho Tiểu Đông, nói: "Đây là của hai người, đi chơi đi."
Tiểu Đông và Tiểu Bắc liên tiếp hoan hô, hai người lập tức cầm hộp trở về phòng.
Khúc Tiểu Tây một mình ngồi trong phòng khách, cô mở báo ra chuyên tâm xem xét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!