Thời tiết vào tháng 5, ánh nắng tươi sáng.
Giữa trưa nắng ấm luôn khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ.
Thế mà trong nội viện phía tây nhà cũ Bạch gia ba đứa bé lại vô cùng khẩn trương.
Khúc Tiểu Tây: "Tay nải chuẩn bị tốt chưa?" Cô nắm thật chặt tay nải lớn trên người.
Anh trai Khúc khẳng định: "Tốt rồi!"
Em trai Khúc cũng nắm thật chặt tay nải nhỏ trên vai.
Khúc Tiểu Tây: "Giấy chứng nhận của từng người cất cẩn thận chưa?"
Hai anh em họ Khúc: "Đặt trong túi trong rồi." Đây là Khúc Tiểu Tây đêm qua giúp hai người chuẩn bị.
Khúc Tiểu Tây: "Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?"
Anh trai Khúc: "Kéo, cục đá, khăn quàng cổ!"
Khúc Tiểu Tây: "Đường dây điện thoại cắt hỏng chưa?"
Em trai Khúc kiêu ngạo: "Em đã cắt đứt rồi!"
Lấy giấy thông hành, điện thoại cũng cắt hỏng, đường đi cũng rõ ràng, tất cả sớm bị Khúc Tiểu Tây cẩn thận tính toán.
Khúc Tiểu Tây: "Em lại nói một lần cuối cùng, bọn mình không thể lập tức đi theo mấy người lão phu nhân chạy ra bên ngoài, sẽ không đủ thời gian nên mới đi phòng lão phu nhân lấy vòng ngọc. Tìm được thì tốt, tìm không thấy thì……"
Hai anh em họ Khúc: "Chạy!"
Khúc Tiểu Tây hít sâu một hơi nói: "Đúng vậy, không thể ham chiến! Nếu chúng ta chạy không thoát thì làm sao bây giờ?"
Hốc mắt hai anh em họ Khúc đều đỏ, cắn cắn môi.
Khúc Tiểu Tây lạnh giọng: "Làm sao bây giờ???"
Hai người động tác nhất trí: "Đẩy hết lên người em/chị."
Khúc Tiểu Tây nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, đẩy hết cho em! Họ Thẩm muốn cưới em nên bọn họ sẽ không dám lấy mạng em! Cho nên nhất định phải đẩy mọi việc cho em."
Khúc Tiểu Tây: "Nếu ba người bọn mình có người xui xẻo không chạy thoát, người khác chạy được thì nên làm gì bây giờ?"
Hai anh em họ Khúc: "Không được trở về, vĩnh viễn rời khỏi."
Khúc Tiểu Tây gật đầu: "Đúng!"
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ nói: "Chờ một lát, lại thêm một lát……"
Hai đứa nha hoàn Vãn Hà bị Khúc Tiểu Tây sai đi phòng bếp nhìn chằm chằm chỗ điểm tâm, dọc đường đi cứ hùng hùng hổ hổ.
Minh Thúy đi cùng cũng không vui, bĩu môi quay đầu nhìn vào trong viện, thấy thoáng có tia lửa nổi lên, cô ta a một tiếng kêu: "Cháy!"
Cô ta vừa nói vừa muốn chạy trở về, Vãn Hà giữ chặt lại kêu: "Đừng đi, quan tâm con nhỏ đó làm gì?"
Hai người liếc nhau rồi vèo vèo chạy ra ngoài viện, vừa chạy vừa kêu: "Cháy rồi!"
Cùng lúc đó, nha hoàn khác cùng với gã sai vặt cũng truyền đến âm thanh rộn ràng nhốn nháo, nha hoàn bà hầu dìu lão phu nhân nghiêng ngả lảo đảo tới: "Mau, đi mau! Cháy rồi!"
Lúc này bất chấp tất cả đóng hết cửa lại!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!