Lúc này, Cố phong chủ
- phong chủ của Đông phong tò mò hỏi:
"Đúng rồi, chưởng môn, sao ngài lại phát hiện ra hạt giống tốt Phượng Khê này thế?"
Nghe ông ấy hỏi vậy, Tiêu Bách Đạo mới nhớ ra… Ban đầu ông chỉ muốn hóng chuyện, kết quả lại mơ hồ nhận một đệ tử chân truyền.
Chậc!
Tiêu Bách Đạo kể sơ cho mọi người nghe, đương nhiên lúc kể đã chau chuốt lại từ ngữ. Ông nói ban đầu mình thấy chuyện bất bình nên ra mặt giúp nàng chống lưng, sau đó tinh mắt nhận ra sự thông tuệ của nàng.
Mọi người: … Sao cứ có cảm giác chưởng môn nhà mình bị lừa thế nhỉ?
Nhưng, có lẽ họ đã nghĩ sai rồi.
Chưởng môn là người có đạo tâm kiên định, sao có thể bị một tiểu cô nương có đan điền rạn nứt lừa dối cơ chứ?
Chỉ có thể nói Phượng Khê tốt số, gặp được chưởng môn nhà họ.
Sau đó mọi người lại bàn bạc chuyện trong tông môn, bàn đi bàn lại, vấn đề cấp bách nhất là thiếu linh thạch.
Tuy quả Tử Kiều Linh Lung có thể đổi được chút linh thạch, nhưng nhiêu đó chẳng khác muối bỏ biển.
Tiêu Bách Đạo nghĩ nát óc, nhưng chẳng thể nghĩ ra cách gì.
Sau khi mọi người tan họp, Phượng Khê hí hửng chạy tới tìm Tiêu Bách Đạo.
Tiêu Bách Đạo kiềm chế sự phiền muộn trong lòng, cười nói với Phượng Khê:
"Đi thôi, vi sư đưa con đi chọn sân viện."
Thật ra, Tiêu Bách Đạo hoàn toàn có thể sai người khác, không cần đích thân đưa Phượng Khê đi chọn phòng.
Nhưng ông không yên tâm!
Tiểu đồ đệ của ông vẫn còn nhỏ, tính cách lại hiền lành ngoan ngoãn, lỡ bị b. ắt n. ạt thì sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Bách Đạo lại thầm mắng năm đồ đệ còn lại. Biết hôm nay ông sẽ về, mà chẳng thấy đứa nào ra đón, đúng là đám vô lương tâm!
Nếu họ tới, ông đã yên tâm giao Phượng Khê cho họ rồi.
Ở sườn núi giữa chủ phong có xây một dãy phòng ở, chỉ trưởng lão và đệ tử thân truyền mới có tư cách sống tại đây.
Tiêu Bách Đạo nói với Phượng Khê:
"Những viện mà biểu tượng môn phái trên cổng không sáng lên thì đều là viện trống. Con cứ chọn tùy ý."
Lòng Phượng Khê tràn ngập sự mong chờ.
Cuối cùng nàng cũng có một sân viện của riêng mình rồi.
Nhưng, chỉ chốc lát sau, sự mong chờ của nàng đã tan biến theo gió.
Ai có thể giải thích cho nàng, vì sao phòng ốc trong viện đều lọt gió không?
Tiêu Bách Đạo khẽ ho han:
"Cái đó, mấy năm trước khá túng thiếu, ta đã sai người tháo dỡ gỗ tốt và vật liệu quý đi bán. Sau khi con chọn được sân viện ưng ý, vi sư sẽ sai người ra sau núi chặt vài cây gỗ bình thường để sửa sang lại cho con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!