Khi thế kiếm lại lần nữa tấn công, Phượng Khê đã có thể vận dụng nhuần nhuyễn kiếm pháp của Huyền Thiên Tông.
Khổ nỗi chính thanh kiếm gỗ đã kéo chân sau nàng, tuy miễn cưỡng có thể rót linh lực vào kiếm, nhưng lại không thể thu phóng tự nhiên, tấn công trên không giống phi kiếm của Quân Văn.
Trong suốt quá trình, Phượng Khê cố siết chặt chuôi kiếm gỗ, cố gắng cảm nhận thế kiếm mà Quân Văn nói.
Kết quả, chẳng thu hoạch được gì cả.
Tệ hơn là do mải tập trung cảm nhận nên nàng không kịp né tránh, bị thế kiếm đ. âm một nhát.
Quân Văn an ủi:
"Tiểu sư muội, muội đừng quá nóng vội, muốn lĩnh ngộ thế kiếm không phải chuyện dễ dàng đâu. Chẳng nói đâu xa, trong Huyền Thiên Tông chúng ta nhé, chỉ độ vài trăm người là có thể lĩnh ngộ thế kiếm thôi. Còn những người có thể lĩnh ngộ từ hai loại kiếm thế trở lên chỉ đếm trên đầu ngón tay."
"Người đồng lứa chúng ta, chỉ mỗi mình ta là có thể lĩnh ngộ hai loại kiếm thế. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, bởi đâu phải ai cũng được trời phú cho tài năng kiếm đạo như ta…"
Phượng Khê: … Rốt cuộc huynh đang an ủi muội, hay đang tự tâng bốc bản thân thế hả?
Phượng Khê không phải người dễ dàng bỏ cuộc, trong những đợt thế kiếm tấn công sau đó, nàng không ngừng cảm nhận, không ngừng lĩnh ngộ… Nhưng vẫn chẳng có thu hoạch.
Nàng nhìn chằm chằm thanh kiếm gỗ trong tay:
"Ngũ sư huynh, muội cảm thấy không phải muội không có ngộ tính, mà do thanh kiếm nát này vô dụng! Đợi rời khỏi đây, muội sẽ tới Vạn Kiếm Bích thử xem, biết đâu lần này muội lại lấy được phi kiếm thì sao."
Quân Văn nhắm mắt nói trái lòng:
"Ừm, ta cũng cảm thấy lần này muội sẽ thành công lấy được phi kiếm."
Thân là một sư huynh đủ tiêu chuẩn, hắn không thể tạt cho sư muội một gáo nước lạnh vào lúc này được, chờ ra ngoài rồi tạt sau cũng chẳng muộn.
Vừa dứt lời, Quân Văn chợt cảm thấy lạnh sống lưng một cách khó hiểu.
Sau đó, thanh phi kiếm trong tay hắn không ngừng rung lên, tạo ra âm thanh cực kỳ chói tai.
Sau đó nữa, vô số bóng kiếm đ. âm thẳng về phía hai người.
Quân Văn sợ tới mức suýt thì ngất xỉu.
Đừng nói tới thiên tài kiếm đạo là hắn, cho dù lão tổ kiếm đạo gặp phải trường hợp này cũng sẽ ngỏm củ tỏi thôi!
Phượng Khê phản ứng rất nhanh, nàng kéo Quân Văn trốn sang động phụ.
Những bóng kiếm hư ảo kia đ. âm loạn xạ khắp Vạn Kiếm Động, hệt như những con ruồi không đầu. Cuối cùng, không biết vì sao, chúng lao vào hỗn chiến với nhau.
Dẫu những thế kiếm kia đã bị suy yếu, nhưng Phượng Khê và Quân Văn vẫn cảm nhận được sự tàn khốc và khát m. áu của chúng!
Chừng hai canh giờ sau, những bóng kiếm hư ảo kia dần tan biến.
Lúc này Quân Văn mới thở phào nhẹ nhõm:
"May quá, may quá! Làm ta sợ c.h.ế. t khiếp, may mà vẫn giữ được cái mạng quèn này."
Nhưng chỉ chốc lát sau, hắn đã bật khóc.
Bởi sau vài canh giờ đợi chờ mà vẫn chẳng thấy thế kiếm tấn công, hắn chợt ý thức được rằng những thế kiếm đó đã hoàn toàn tan biến.
Lúc này hắn mới vô thức nhận ra: trong động phụ cũng không có thế kiếm tấn công.
Nói cách khác, bất kể là kiếm thế trong động phụ hay trong Vạn Kiếm Động, đều đã bị diệt sạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!