Chương 328: (Vô Đề)

Nàng nói với mọi người: "Chắc các ngươi cũng nghe thấy rồi, người Nam Vực muốn chúng ta làm kẻ c.h.ế. t thay, đã bị ta từ chối thẳng thừng. Ta nói lời này không phải để tranh công, mà để mọi người hiểu một điều rằng: cứ mãi yếu thế sẽ không bao giờ được tôn trọng, trái lại còn phải chịu sự bắt nạt trầm trọng hơn."

"Vì vậy, lúc nên phản kháng thì phải phản kháng."

"Người Nam Vực có gì đặc biệt hơn người đâu? Chẳng phải cũng có một lỗ mũi và hai con mắt đấy ư?"

"Trong đội ngũ của họ, phần lớn đều là tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan, dù xét về mặt bằng chung, thực lực của họ mạnh hơn chúng ta một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Các ngươi sợ cái gì?"

"Các ngươi không hề sợ họ, mà sợ quan niệm sai lầm được hình thành trong thời gian dài: cho rằng người Nam Vực tài giỏi hơn người. Thật ra, họ chẳng là cái rắm gì cả. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, thì căn bản không cần sợ."

"Nếu họ nước sông không phạm nước giếng thì thôi, còn nếu họ chủ động chọc ghẹo chúng ta, thì chúng ta sẽ chơi c.h.ế. t họ. Đến một đứa chơi c.h.ế. t một đứa, đến hai đứa chơi c.h.ế. t một đôi…"

Dù lí trí của các thành viên trong Liên Minh Thanh Thủy đều biết rằng Phượng Khê chỉ đang an ủi, động viên họ, nhưng họ không kiềm chế được dòng m.á. u nóng đang sôi sục dưới đáy lòng.

Đúng vậy!

Người Nam Vực là cái rắm gì!

Họ dựa vào đâu là lớn lối, cao cao tại thượng?

Chơi c.h.ế. t họ!

Thấy bầu không khí dần đạt tới cao trào, Phượng Khê nói tiếp: "Nếu muốn giành được thế chủ động, chúng ta nhất định phải thống nhất hành động, không thể chiến đấu đơn độc. Nên ta nhấn mạnh lại vài quy tắc sau, hi vọng mọi người nghiêm chỉnh chấp hành. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả."

Phượng Khê độc lại quy tắc một lượt, sau đó chia đội ngũ thành năm tổ nhỏ, chọn ra năm tổ trưởng.

Dù sao đội ngũ cũng vài trăm người, chia nhỏ ra sẽ dễ quản lý hơn.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Phượng Khê vung tay nhỏ, dẫn đám người tiến vào vùng giáp ranh.

Vừa tiến vào, họ đã gặp cơn bão linh lực.

Linh lực biến thành từng cơn lốc lao thẳng về phía họ, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.

Phượng Khê bảo mọi người ôm chặt lấy nhau, nhân lúc hỗn loạn, nàng ném quả cầu đen ra, để nó hấp thụ cơn lốc linh lực.

Quả cầu đen: "…"

Nàng luyện đan dược, bắt nó hút sạch khói đen.

Nàng đánh nhau với Ma tộc, bắt nó hút sạch ma khí.

Đến Yểm tộc rồi, nàng bắt nó hút sạch mộng khí.

Bây giờ đến cả lốc linh lực cũng bắt nó hút luôn.

Tuy trong lòng châm chọc như thế, nhưng quả cầu đen vẫn tận tâm tận lực bắt đầu hấp thụ cơn lốc linh lực.

Trong lòng nó bi thương không thôi.

Đây chính là "uống gió tây bắc" mà mọi người thường nói đấy phỏng?

Thật ra, cơn lốc linh lực là đồ tốt.

Chẳng qua phần lớn mọi người đều không có phúc hấp thụ, bởi không thể tiêu hóa được.

Đợi khi cơn lốc qua đi, quả cầu đen no tới độ nấc ợ một cái.

Người của Liên Minh Thanh Thủy không hề biết rằng quả cầu đen đã giúp họ một tay, chỉ rằng do đoàn người ôm chặt lấy nhau nên mới thoát được một kiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!