Chương 321: (Vô Đề)

Phượng Khê dịu giọng lại: "Tứ sư huynh, tuy muội có hơi nặng lời, nhưng đó đều là những lời từ tận đáy lòng muội. Khi huynh suy nghĩ bất cứ chuyện gì, có thể nghĩ rộng, nghĩ thoáng chút không? Cứ nghĩ nhiều đến sư phụ già đáng kính của huynh là được! Dù có xảy ra chuyện lớn bằng trời, thì cũng có sư phụ gánh giúp huynh kia mà!"

"Hay huynh cho rằng, chỉ cần đám người nhà Hoàng Phủ tìm đến, là sư phụ sẽ không quan tâm đến ý nguyện của huynh mà ép huynh đi theo họ? Huyng tưởng chỉ cần nhà Hoàng Phủ tạo áp lực, là sư phụ ta sẽ phải thỏa hiệp chắc?"

"Vậy thì huynh thật sự chẳng hiểu sư phụ gì cả. Đối với sư phụ, huynh còn quan trọng hơn mạng của người nhiều. Sao có thể vứt bỏ huynh được? Những lời huynh vừa nói, chẳng khác gì đ.â. m thẳng vào trái tim sư phụ! Huynh bất hiếu quá thể!"

Thật ra Tiêu Bách Đạo vốn chẳng cảm thấy gì đâu, nhưng khi nghe tiểu đồ đệ nói vậy, ông vô thức cảm thấy chóp mũi mình chua xót.

Suýt thì bật khóc thành tiếng.

Nhìn thấy gương mặt Tiêu Bách Đạo tràn ngập nước mắt, Cảnh Viêm vung tay tát bản thân một cái thật mạnh.

"Sư phụ ơi, con xin lỗi người, con biết sai rồi."

Tiêu Bách Đạo đỡ huynh ấy đứng dậy: "Sư phụ biết con là đứa trẻ ngoan. Nhưng tiểu sư muội con nói đúng đó, về sau, dù gặp chuyện gì cũng đừng nghĩ theo hướng tiêu cực, phải chia sẻ với mọi người. Vạn sư đều có sư phụ chống, đừng sợ nhé!"

Cuối cùng Cảnh Viêm cũng không thể kiềm chế nữa, bật khóc.

Ban đầu chỉ là tiếng nức nở nghẹn ngào, nhưng về sau là gào rống thật to.

Đám người Giang Tịch cũng lẳng lặng rơi nước mắt.

Riêng Hình Vu là khóc thành tiếng, tiếng khóc sắp sánh ngang Cảnh Viêm đến nơi.

Quân Văn: "…"

Gã có thể nhìn nhận rõ vị trí của mình một xíu không?

Sư đồ người ta khóc, gã chen vào làm gì?

Đồ đáng ghét!

Cả đám người đều thút thít nỉ non, chỉ riêng Phượng Khê đứng cười tủm tỉm: "Khóc đi, khóc ra được là tốt rồi. Thi thoảng khóc lóc một tí cũng đáng yêu mà!"

Mọi người: "…"

Cảnh Viêm không khóc nổi nữa.

Những người khác cũng không khóc nổi nữa.

Lúc bấy giờ, Phượng Khê mới nghiêm mặt nói: "Tứ sư huynh, những cảm xúc như sợ hãi hay tự trách đều cực kỳ vô dụng, việc huynh cần làm bây giờ là tập trung tu luyện. Đợi đến khi huynh có thành tựu nhất định, nhà Hoàng Phủ chỉ có thể ngước nhìn huynh, vội vàng lấy lòng huynh."

"Những chuyện huynh đang lo lắng ở thời điểm hiện tại, chỉ là trò cười trong mắt người ta mà thôi."

"Đúng là thực lực của Bắc Vực yếu hơn Nam Vực thật, nhưng càng như vậy, chúng ta mới càng phải cố gắng gấp bội."

"Ngoài ra, huynh không cần lo lắng nhà Hoàng Phủ đến gây rắc rối, tên ngu xuẩn Lương Tam Quý kia đã chủ động dâng nhược điểm cho chúng ta, vậy chúng ta cáo trạng trước đi! Khụ khụ, dùng từ sai rồi, chúng ta phải tới tìm họ để đòi lời giải thích."

"Nam Vực có bốn gia tộc lớn, chắc chắn ba gia tộc khác sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng đâu, khi đó, nhà Hoàng Phủ sẽ chẳng còn thời gian và sức lực đến gây rắc rối cho chúng ta nữa. Vì vậy, huynh cứ yên tâm tu luyện đi."

Nỗi lo lắng của Cảnh Viêm cuối cùng cũng được thả lỏng, chính sự ấm áp của các đồng môn đã xua đi những lo được lo mất trong lòng huynh ấy.

Lúc này, Tiêu Bách Đạo dùng bùa truyền tin, kể chuyện vừa xảy ra cho ba người Bách Lý Mộ Trần.

Họ cũng tức điên người.

Chỉ là một nô tài mà cũng dám lớn lối đến thế, chứng tỏ người Nam Vực cực kỳ coi khinh người Bắc Vực.

Sau khi bàn bạc, bốn chưởng môn quyết định ghi lại từ đầu tới cuối chuyện này, để tố cáo Nam Vực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!