Lương Tam Quý gật đầu: "Được! Được! Là tự ngươi từ bỏ đấy nhé!"
"Nếu đã vậy, ngươi hãy trả lại viên ngọc châu trên người ngươi đi, sau này ngươi và nhà họ Hoàng Phủ sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa."
Đúng là Cảnh Viêm có một viên ngọc châu thật. Khi Tiêu Bách Đạo nhặt được huynh ấy, đã thấy huynh ấy đeo trên cổ rồi.
Đương nhiên Cảnh Viêm không muốn giao viên ngọc châu cho Lương Tam Quý. Ngay khi huynh ấy không biết nên làm thế nào, Phượng Khê chợt cất tiếng: "Chờ đã!"
"Lương tổng quản, ngươi nói ngươi là tổng quản nhà Hoàng Phủ, ngươi có bằng chứng gì không? Đừng bảo ngươi là dân lừa đảo đấy nhé?"
Lương Tam Quý hừ lạnh, rồi lấy ra một tấm ngọc bài: "Nhìn cho kỹ đi! Đây là lệnh bài tổng quản của ta!"
Phượng Khê nhận lấy, ngắm nghía thật kỹ: "Ngại quá, ta chưa thấy bao giờ, nên không biết thật giả."
Lương Tam Quý: "…"
Phượng Khê lại nói tiếp: "Nhà Hoàng Phủ là gia tộc lớn, chắc trọng phép tắc lắm nhỉ?"
Vẻ mặt Lương Tam Quý tràn ngập sự cao ngạo: "Đương nhiên rồi!"
Phượng Khê cười: "Nếu trọng phép tắc như thế, vậy sao một nô bộc là ngươi, lại dám đối xử với chủ tử bằng thái độ đó? Hay là, ngươi không coi Tứ sư huynh của ta là chủ tử, sở dĩ khăng khăng ép huynh ấy nhận thân, chỉ vì viên hạt châu kia?"
"Hoặc là, chủ tử của ngươi có mâu thuẫn với nương của Tứ sư huynh của ta, sở dĩ các ngươi lừa huynh ấy quay về, là để tra tấn huynh ấy?"
"Cũng có thể là, nhà Hoàng Phủ các ngươi có bảo tàng gì đó, mà chỉ Tứ sư huynh của ta mới có thể mở ra, nên các ngươi mới nghĩ đến chuyện đón người về?"
"Tóm lại, mục đích của các ngươi không trong sáng. Ngươi căn bản không có ý tốt!"
Lương Tam Quý kinh ngạc đến độ trợn mắt, há hốc mồm.
Rõ ràng Phượng Khê đã nói trúng mục đích của ông ta.
Ông ta không nhịn được mà thẹn quá hóa giận: "Nha đầu c.h.ế. t tiệt từ đâu tới, chuyện nhà Hoàng Phủ bọn ta, ngươi có tư cách gì mà xen vào?"
"Cảnh Viêm, ta hỏi ngươi, ngươi nhỏ m.á. u nhận thân rồi theo ta về, hay trả hạt châu lại cho ta?"
Phượng Khê bật cười thành tiếng: "Nhà Hoàng Phủ bọn ta? Một tên cẩu nô tài như ngươi, lấy mặt mũi đâu ra mà dám đại diện cho nhà Hoàng Phủ? Nói mà không biết ngượng mồm à?"
"Hừ! Loại ngươi như ngươi không có tư cách tiến vào Huyền Thiên Tông của bọn ta. Dến từ đâu thì cút về đó đi!"
"Nếu muốn Tứ sư huynh của ta quay về nhà Hoàng Phủ, thì phải để gia chủ nhà các ngươi đích thân đến đón."
Trong lòng nhóm người Tiêu Bách Đạo vô cùng sảng khoái.
Họ đã sớm muốn mắng rồi.
Chẳng qua, do lo lắng đủ điều nên mới không mắng ra miệng mà thôi.
Sắc mặt Lương Tam Quý tái xanh, ông ta nhìn Tiêu Bách Đạo: "Ngươi nhìn đồ đệ tốt của ngươi đi! Vô giáo dục, không biết trên biết dưới. Nếu ngươi không biết dạy, ta sẽ dạy thay ngươi!"
Lời này coi như hoàn toàn dẫm lên đuôi Tiêu Bách Đạo.
Mắng ông thì được, chứ mắng đồ đệ bảo bối của ông thì không được!
Ông lập tức phóng uy áp ra: "Lương tổng quản, đồ nhi của ta nói đúng, chủ tớ khác biệt, ngươi đã vượt quyền rồi."
"Người đâu, tiễn khách!"
Lương Tam Quý không ngờ Tiêu Bách Đạo lại đột nhiên nổi giận, ông ta chỉ tay thẳng mặt ông: "Giỏi! Giỏi lắm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!