Lúc này, cuộc chiến trong sân khảo hạch đang diễn ra vô cùng kịch liệt.
Phượng Khê ngáp một cái thật dài: "Các vị tiền bối đừng lãng phí thời gian nữa, dứt khoát chọn bừa vài người đi thôi! Dù sao cũng đều là phế vật như nhau cả!"
Bốn vị trưởng lão: "…"
Họ vốn đã không hài lòng với đám học sinh kia, giờ bị nàng đ.â. m chọc như vậy, họ lại càng bất mãn hơn.
Nếu không phải do thời gian không còn nhiều nữa, họ thật sự không muốn chọn chút nào.
Vì thế, Hoàng trưởng lão gào lên: "Được rồi, đừng đánh nữa!"
Ông ta vừa dứt lời, cảnh tượng trước mặt mọi người cũng khôi phục bình thường.
Nhìn thấy Phượng Khê đứng cạnh bốn vị trưởng lão, vẻ mặt mọi người cực kỳ ngơ ngác.
Nhất là đám người Hoàng Phủ Lương.
Thậm chí có người suy đoán: đừng bảo bốn vị trưởng lão đã chọn con rối kia làm đệ tử thân truyền rồi đấy nhé?
Hoàng trưởng lão thở dài: "Bọn ta đã chọn được đệ tử rồi, đọc đến tên ai thì người đó bước lên trước một bước. Hoàng Phủ Lương, Quý Vạn Thành, Viên Tố Quyết…"
Phượng Khê vốn tưởng họ sẽ chọn bốn người, không ngờ lại chọn tận tám người.
Xem ra, là một trưởng lão chọn hai đệ tử thân truyền!
Thần thức của bốn vị trưởng lão hóa thành một đốm sáng, sau đó một tách thành hai, bay thẳng về phía đám người Hoàng Phủ Lương.
Nhưng đúng lúc này, Phượng Khê đột nhiên ra tay!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nàng dùng phương pháp điều khiển thần thức học được ở Yểm tộc, điều khiển thần thức bọc lại tám điểm sáng.
Tuy hồi đó nàng thất bại trong việc hóa thần thức thành binh khí, nhưng khả năng khống chế thần thức của nàng đã thuần thục hơn nhiều.
Sau khi bọc lại tám điểm sáng, Phượng Khê lập tức ném cho đám người Quân Văn.
Do thời gian gấp gáp, nên chỉ có thể ném cho những người ở gần hơn.
Giang Tịch, Bùi Chu, Cảnh Viêm, Quân Văn, Hình Vu, Liễu Thiếu Bạch, Mạc Tu Viễn, Tần Thời Phong, mỗi người nhận được một điểm sáng.
Mục Tử Hoài và Lăng Thiên Đình đứng xa quá, đến lượt thì hết phần.
Tám điểm sáng lập tức bị thần thức của đám người Quân Văn hấp thụ.
Giữa không trung truyền tới tiếng rống giận, đồng thời hiện ra bốn gương mặt tràn ngập vẻ phẫn nộ.
Chính là bốn vị trưởng lão ban nãy.
"Nghiệt súc! Thích tìm đường c.h.ế. t đúng không?"
Phượng Khê vẫn ung dung như cũ: "Bốn phụ thân ơi, cho ai mà không phải cho, đâu cần tức giận lớn tới mức ấy! Đợi bọn con tu luyện ra thân thể, nhất định sẽ tới tận mộ hóa vàng, tế bái các ngài."
Gương mặt bốn trưởng lão tức tới độ méo mó.
"Bốn phụ thân ơi, bây giờ bọn con vẫn chưa có tên. Các ngài mau đặt tên cho bọn con đi. Các ngài là Vũ, Trụ, Hồng, Hoàng, chi bằng bọn con gọi là: Nhật, Nguyệt, Doanh, Trắc, Thần, Túc, Liệt, Trương nhé?"
Phần lớn thần thức còn sót lại của bốn vị trưởng lão đều đã hóa thành điểm sáng, giờ đây họ chỉ như nỏ mạnh hết đà, nên trực tiếp bị Phượng Khê chọc tức tới mức tiêu tán!
Tất cả những chuyện này đều bị đám người Trang Viện trưởng theo dõi qua đá truyền ảnh nhìn rõ mồn một.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!