Phượng Khê bắt đầu tiến hành ký khế ước với Báo Mắt Tím, đồng thời cũng hứa hẹn, đợi đến khi rời khỏi rừng Sương Mù, nàng sẽ giải trừ khế ước với nó.
Vì có lời hứa này, quả cầu đen và chim béo mới không thèm so đo với Báo Mắt Tím. Một linh sủng tạm thời mà thôi, không đáng để chúng phải hao tâm tốn sức.
Bởi vậy, Báo Mắt Tím tưởng chúng là hai con gà yêu, ánh mắt nhìn chúng tràn ngập sự coi thường.
Phượng Khê ngồi trên lưng Báo Mắt Tím, vừa nhai thảo dược vừa hỏi:
"Sương mù trong rừng Sương Mù đến từ đâu?"
Quân Văn đáp:
"Ta nghe nói chúng xuất phát từ khu vực trung tâm của khu rừng, nhưng cũng chẳng ai biết vì sao chúng lại lan ra khắp rừng. Chỉ biết khi có sương mù, không ai dám tiến vào."
Rừng Sương Mù được chia làm ba khu vực: khu vừng rìa ngoài, khu vực bên trong và khu vực trung tâm.
Phạm vi thí luyện của mấy người Phượng Khê ở khu vực bên trong, bởi khu vực trung tâm là địa bàn của yêu thú Nguyên Anh, nếu họ tiến vào đó, không phải đi thí luyện mà là đi tìm c.h.ế.t.
Phượng Khê chỉ thuận miệng hỏi, sau khi nhận được đáp án, nàng nhanh chóng đổi chủ đề khác.
Khi đoàn người đang cười đùa, Phượng Khê cảm thấy ánh sáng đột nhiên tối sầm xuống. Ban đầu nàng vốn tưởng do bị cây cối che khuất, nhưng vùng đan điền của nàng nhanh chóng truyền tới một cơn đau đớn mơ hồ.
Nàng nhìn vào đan điền, phát hiện năm Linh căn đang kết thành trận sao.
Phượng Khê: …
Tình báo lần này đã chuẩn xác chưa thế?
Nàng không dám chủ quan, vội vội vàng vàng lấy cột thu lôi tự chế ra, sẵn sàng
"gắp lửa bỏ tay người" bất cứ lúc nào.
Vẻ mặt ba người Giang Tịch ngẩn ra.
"Tiểu sư muội, muội, muội đang định làm gì thế?"
Phượng Khê thở dài:
"Từ sau khi ký khế ước với cờ Càn Khôn, lòng muội vẫn luôn bất an, cảm thấy bản thân có thể bị sét đánh bất cứ lúc nào, nên đã chuẩn bị trước một chút."
Ba người Giang Tịch: …
Có cần thiết phải thế không?
Lôi kiếp chỉ giáng một lần thôi, họ chưa từng nghe nói lôi kiếp còn chia đợt để giáng luôn đấy.
Với lại, cái thứ đồ mà nàng chế tạo có hiệu quả thật không đấy?
Lôi kiếp đâu phải tia sét bình thường, sao có thể dẫn đi được?
Phượng Khê lại nói tiếp:
"Lỡ thật sự có thiên lôi giáng xuống người muội, các huynh nhớ cách xa xa chút nhé. Muội sợ đến khi đó lại vô tình dẫn sét đến người các huynh."
"Các huynh đừng ôm suy nghĩ san sẻ giúp muội, kẻo đến khi đó muội còn phải phân tâm chăm sóc các huynh ấy chứ. Ngũ sư huynh, huynh là người thông minh, đến lúc đó nhớ kéo đại sư huynh và tứ sư huynh tránh xa ra nhé."
Quân Văn có cảm giác như được giao sứ mệnh quan trọng, tự hào không thôi:
"Tiểu sư muội, muội yên tâm. Cứ giao cho ta, ta đảm bảo không để hai huynh ấy kéo chân sau muội."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!