Tiêu chuẩn để xác định phẩm cấp một lá bùa là tính ổn định của linh lực và độ đồng đều của hoa văn. Linh lực càng ổn định thì hoa văn càng đồng đều.
Nhìn tờ bùa đầu tiên, hoa văn giống hệt nhau như dùng thước đo.
Quan trọng hơn cả, hoa văn của cả chồng bùa này đều như thế.
"Tiểu sư muội, đống bùa này là do muội vẽ ư?"
Phượng Khê hếch cằm, nhìn trời với góc mắt bốn mươi lăm độ:
"Đương nhiên, nhưng muội phải đính chính lại rằng không phải vẽ, mà là đóng dấu!"
Cảnh Viêm không tin.
Để huynh ấy được mở mang tầm mắt, Phượng Khê trực tiếp biểu diễn một lần.
Không, là N lần mới đúng.
Nhìn chồng bùa cao cao, Cảnh Viêm bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Không phải nói vẽ bùa rất khó ư?
Không phải nói vẽ bùa rất tốn thời gian ư?
Ấy thế mà, tiểu sư muội của huynh ấy, tốn chưa tới một khắc đã bốp, bốp, bốp ra mười mấy tờ là sao?
Sau khi hồi phục tinh thần, chuyện đầu tiên huynh ấy làm là truyền tin cho Giang Tịch và Quân Văn, để họ lập tức tới đây.
Không thể để một mình huynh ấy chịu đựng sự kinh ngạc này được.
Chỉ chốc lát sau, Giang Tịch và Quân Văn có mặt.
Phượng Khê lại bắt đầu biểu diễn.
Tròng mắt hai người suýt thì lồi ra ngoài.
Thậm chí Quân Văn còn tự véo mình, khi cảm nhận được cơn đau đến độ nhếch miệng, hắn mới dám chắc chắn rằng bản thân không hề gặp ảo giác.
Ối giời ạ!
Tiểu sư muội lợi hại quá đi mất thôi!
Người khác nín thở đến khô phổi mới hoàn thành một lá bùa, nàng chỉ cần bốp một cái, là sản xuất được cả đống lớn. Hơn nữa đều là bùa thượng phẩm nữa chứ!
Phượng Khê thở dài:
"Ôi! Mỏi tay quá, đổi tay trái vậy!"
Sau đó, nàng lại bắt đầu dùng tay trái đóng bùa.
Sau đó nữa, nàng dứt khoát nhắm chặt cả hai mắt.
Hơi thở dần ổn định, đều đều, khe khẽ.
Ba người Giang Tịch: …
Quân Văn thầm nghĩ: trông cũng dễ đấy nhỉ?
Hay là hắn cũng thử xem?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!