Phượng Khê chắp tay nói với người xem phía dưới:
"Các vị, đoán chừng sau trận đấu hôm nay, có khá nhiều người có ấn tượng xấu về ta. Dẫu sao đánh người không đánh mặt kia mà. Nhưng ta lại chuyên vả thẳng mặt, có hơi thất đức!"
Mọi người: coi như ngươi tự hiểu lấy mình!
"Nhưng ta muốn nói với mọi người rằng: ta cố ý đó!"
Mọi người: …
Nếu không phải mọi người tuân thủ quy định của đài luận võ, thì chắc chắn Phượng Khê đã bị rau cải thối và trứng thối chôn sống rồi.
Họ từng gặp rất nhiều người kiêu ngạo, nhưng chưa thấy ai kiêu ngạo đến mức này.
Đợi tiếng mắng phía dưới nhỏ dần, Phượng Khê mới cười lạnh, nói:
"Nếu ta không tát vào mặt các ngươi, mà c. hặt tay, c. hặt chân các ngươi, hoặc đánh vỡ đan điền các ngươi, liệu các ngươi còn có thể đứng đây mà hào hứng mắng chửi ta như thế này không?"
"Ta chỉ chọn cách khiến các ngươi phải chịu ít tổn thương nhất mà thôi. Các ngươi không cảm kích ta, trái lại còn căm hận ta. Đúng là vô lý!"
"Có lẽ sẽ có người nói, thể diện quan trọng hơn mọi thứ. Vậy ta hỏi các ngươi, nếu ta không phải Nhân tộc, mà là Ma tộc, thì các ngươi cảm thấy bị ta tát tốt hơn, hay bị ta vặn gãy cổ sẽ tốt hơn?"
"Chắc chắn sẽ chẳng ai chọn vế sau đâu nhỉ? Bởi so với tính mạng, thể diện chẳng là cái đếch gì cả."
"Muốn thể diện thì xông lên đây, tự tay nhặt thể diện của mình lên. Nữu Hỗ Lộc Cầu ta sẽ luôn phụng bồi."
Dứt lời, Phượng Khê tiêu sái nhảy xuống khỏi võ đài.
Mọi người không nhịn được mà bàn tán sôi nổi:
"Ngẫm kỹ lại thì lời Cầu gì đó nói cũng không sai. Những trận đấu trước đó, có trận nào mà không thấy m.á. u đâu? Cụt tay què chân đều là chuyện nhỏ, thậm chí còn có người mất mạng nữa kìa."
"Cái tên Cầu Cầu này chỉ tát vài cái, chứ chẳng khiến ai bị thương nặng cả, đúng là"hắnđã nương tay rồi.
"Đúng vậy, ta cảm thấy lời"hắn
"nói rất có lý. So với tính mạng, thể diện chẳng là cái đếch gì cả. Muốn trách thì phải trách bản thân không đủ năng lực."
"Nói vậy, tên Cầu gì đó cũng không đáng hận đến thế. Ít nhất"hắn
"không phải người có tâm tư ác độc."
...
Giang Tịch và Quân Văn chẳng có tâm trạng đâu mà nghe mấy lời bàn tán này. Bây giờ họ chỉ muốn nhanh chóng hội họp với Phượng Khê, rồi kéo nàng rời khỏi đây.
Phượng Khê đi vào hậu trường, sau khi nhận được tiền thưởng, nàng cởi áo đưa cho tiểu nhị.
Phượng Khê vừa rời đi, chấp sự của đài luyện võ đã tìm tới lấy chiếc áo đen kia, muốn lần theo mùi linh khí trên áo để bám theo nàng.
Nhưng... trên áo chỉ toàn mùi bánh bao thịt.
Chấp sự: …
Thế này còn lần theo thế nào được nữa!
Phượng Khê đã sớm đoán được chuyện có người chơi xấu, nên khi rời khỏi võ đài, nàng đã nhét mấy chiếc bánh bao thịt vào áo, thậm chí còn bóp nát ra, để mùi hương của bánh bao nồng đậm hơn.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Trước khi trả mặt nạ, nàng còn cố ý lau chùi sạch sẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!