Hai ngày sau, tại Thanh Tuyền Sơn.
Khi chúng tôi gần chạm tới đỉnh núi, lại bị phục kích.
Tiếng s.ú.n. g nổ dồn dập như mưa, người phía dưới không lên được, người phía trên cũng không xuống được.
Chiến sự căng thẳng, tôi và Phương Tự Bạch nấp sau hai tảng đá lớn đối diện nhau.
Tôi cau mày:
"Anh ở lại đây thu hút hỏa lực, tôi leo lên vách đá cứu người."
Từ vị trí này, tôi có thể nhìn thấy căn nhà sắt vuông vức ngay sát vách đá trên đỉnh núi.
Tô Tô đang ở trong đó.
Phương Tự Bạch lắc đầu:
"Cô thu hút hỏa lực, tôi lên trước."
Không để tôi phản bác, hắn đã bám vách đá leo lên, chỉ bỏ lại một câu:
"Hiện giờ Tô Tô còn chưa nhận cô, cô lên đó chưa chắc đã cứu được nó."
Tôi chỉ kịp do dự một chút thì tiếng s.ú.n. g lại vang lên trên đầu.
Tôi cắn răng, dẫn người xông lên mở đường.
Phương Tự Bạch yểm trợ từ phía sau, không ngừng áp sát lên đỉnh núi.
Tôi tận mắt nhìn thấy hắn lao tới căn nhà sắt, đóng sầm cửa lại.
Mục đích đã đạt được, tôi dốc sức tiêu diệt địch thủ, nhưng tâm trí đã hoàn toàn hướng về hình ảnh trực tiếp từ hệ thống.
Trong phòng, Phương Tự Bạch đứng trên một tấm ván gỗ vuông.
Cách hắn bốn, năm mét là một tấm ván khác, bên dưới là vực sâu hun hút.
Trên đó, Tô Tô nằm thoi thóp.
Hai tấm ván chỉ được nối bằng một thanh gỗ mỏng, như một chiếc bập bênh.
Chỉ cần Phương Tự Bạch nhích lên hay lùi lại, cán cân sẽ nghiêng, và Tô Tô sẽ rơi xuống vực.
Nếu hắn không nhúc nhích, hắn chỉ có thể đứng đó nhìn con bé chết.
Bởi vì trong lòng bàn tay trái của Tô Tô là một quả b.o. m mini.
Thời gian đếm ngược: Ba phút.
Đây chính là ván cờ sinh tử tôi đã bày ra cho Phương Tự Bạch.
…
Thông minh như hắn, ngay khoảnh khắc bước vào phòng đã nhận ra tất cả.
Khuôn mặt hắn tái nhợt, khẽ gọi: Tô Tô…
Tô Tô – phiên bản robot – đáp lại đúng như chương trình đã cài sẵn. Con bé ngẩng đầu, gương mặt xanh xao đầy thương tích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!