Chương 7: (Vô Đề)

Tôi nằm xuống giường, chuẩn bị tạo dáng!

Nhưng một sự cố bất ngờ xảy ra!

[Đã sửa xong! Đã sửa xong!]

Tiếng hệ thống vang lên chói tai, giọng điện tử hối hả vì quá nhanh.

[Đã sửa xong lỗi xuyên không, ký chủ đã được khôi phục cơ thể gốc!]

Tôi choáng váng.

Chưa bao giờ tôi choáng váng đến mức này.

Trước khi kịp phản ứng, một luồng ánh sáng trắng lóe lên trong đầu tôi.

Như thể linh hồn bị xé đôi rồi khép lại, tôi bật dậy, kinh ngạc nhìn tứ chi của mình.

Đây là cơ thể quen thuộc mà tôi từng dùng để làm nhiệm vụ.

Tay chân dài, tứ chi khỏe mạnh.

Và... nó 24 tuổi, không phải 5 tuổi!

Gần như cùng lúc đó.

Ầm – một tiếng nổ vang lên.

Cánh cửa nhà kho bị đá tung. Phương Tự Bạch xông vào.

Tôi bị hệ thống chơi xỏ.

Nhưng ngay sau đó, tôi phủ nhận suy nghĩ ấy.

Hệ thống có quyền hạn đó nhưng không có gan làm vậy. Chắc chắn là trung tâm nhiệm vụ đứng sau.

Tại sao? Chúng không muốn tôi hoàn thành nhiệm vụ sao?

Tâm trạng tệ hại. Những suy nghĩ còn chưa kịp sắp xếp đã bị một tiếng ầm nữa cắt ngang.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy Phương Tự Bạch – người tôi đã lâu không gặp.

Hắn mặc bộ đồ đen gọn gàng, tay cầm s.ú.n. g bạc, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt tôi.

Những tên lính canh nhận thấy động tĩnh, lập tức tập hợp quanh tôi.

Nhưng khi nhìn thấy tôi đã

"biến thành người lớn", chúng sững người.

Ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi, khiến không khí trở nên im lặng một cách kỳ lạ.

Nhưng chỉ trong nháy mắt.

Tôi đưa tay ra sau lưng, rút khẩu s.ú.n. g mới đổi từ kho đồ của hệ thống, dứt khoát b.ắ. n c.h.ế. t đám lính canh trước.

Ngay khi giải quyết xong đám nhân chứng, họng s.ú.n. g của Phương Tự Bạch đã chĩa thẳng vào tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!