Hắn đứng ở cửa phòng học, mặt mày tối sầm lại.
Cửa phòng bị gõ mạnh, giọng Phương Tự Bạch vang lên trầm thấp:
Tô Tô, lại đây.
Tôi vừa quay đầu đã ngẩn ra, rồi lại làm bộ ngạc nhiên chạy tới.
Phương Tự Bạch đỡ lấy tôi, tiện tay bế bổng tôi lên.
Tôi nhào vào lòng hắn, nũng nịu:
"Cha, con nhớ cha lắm."
Mặt Phương Tự Bạch lập tức chuyển từ u ám sang tươi tỉnh, hệ thống lại bắt đầu thông báo:
[Điểm công lược +10]
Nhưng hắn vẫn cau có, giọng nói có phần quái gở:
"Cái đầu bé tí của con dùng hết để học tập rồi, còn đâu mà nhớ đến ta?"
...
Tôi chớp mắt, điềm nhiên đáp:
"Lúc ăn cơm con nghĩ đến cha, lúc ngủ cũng nghĩ đến cha, khi không học bài thì lúc nào con cũng nhớ cha."
Phương Tự Bạch thoáng sững sờ.
So với những câu nói khoa trương trước đó, câu này lại chân thành và rõ ràng hơn nhiều.
Điểm công lược vừa mới tăng đã lại tiếp tục tăng thêm.
Bất ngờ hơn là… tai Phương Tự Bạch còn hơi đỏ lên!
Hắn đột nhiên sa sầm mặt, nghiêm nghị nhìn Ôn Nhất Phàm:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó xứng đáng với tiêu chuẩn của page*
"Là cậu dạy nó nói những lời này?"
Ôn Nhất Phàm bị hỏi oan, không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, chỉ bình thản đáp:
"Thưa Phương lão gia, chương trình ngữ văn mới chỉ đang học nhận mặt chữ, chưa dạy đặt câu."
Phương Tự Bạch vẫn giữ nguyên gương mặt khó coi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, không buồn chào hỏi ai mà thẳng thừng bế tôi đi ra ngoài.
Tôi úp mặt lên vai Phương Tự Bạch, còn ngoái đầu vẫy tay chào Ôn Nhất Phàm:
"Thầy Ôn, tạm biệt thầy, mai gặp lại ạ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!