Hệ thống phấn khởi, nó thấy bản thân có hi vọng rồi.
Dù tôi nằm viện suốt một tuần, Phương Tự Bạch không hề đến lấy một lần, nhưng hệ thống vẫn rất tự tin, đều đặn báo cáo cho tôi:
[Sự kiện ở cô nhi viện đã gây ra một cơn địa chấn lớn trong xã hội. Gần đây, Phương Tự Bạch đang phải đối phó với cảnh sát và đám người muốn nhân cơ hội này lật đổ hắn.
Hắn đang bận tối tăm mặt mày. ]
Phương Tự Bạch đã g.i.ế. c không ít người ở cô nhi viện, dù trong thế giới hỗn loạn này, việc thoát thân nguyên vẹn cũng không phải dễ dàng.
May mà cô nhi viện kia chẳng vô tội gì cho cam.
Một đường dây buôn người và thuần hóa trẻ em đã bị phanh phui, còn dính dáng đến cả thế lực bên ngoài.
Hệ thống chắc nịch: [Đợi phản diện giải quyết xong chuyện này, chắc chắn hắn sẽ đến đón cô!]
Nhưng thực tế, Phương Tự Bạch còn đến trước khi mọi chuyện kết thúc.
Hôm đó, tôi đang ngồi chơi xếp hình với đám thuộc hạ hắn cử tới chăm sóc mình.
Vừa lúc hệ thống thông báo Phương Tự Bạch đã xuất hiện ở hành lang, tên thuộc hạ kia quay sang hỏi tôi:
"Tại sao cháu lại bảo Phương lão gia là cha cháu?"
"Vì cha là siêu anh hùng mà!"
Tôi đối diện với ánh mắt ngơ ngác của hắn, nói một cách đầy tự hào:
"Trước khi đi, dì bảo cha cháu là một siêu anh hùng, một ngày nào đó sẽ cưỡi mây bảy màu đến đón cháu."
"Hôm đó bọn họ muốn nhốt cháu vào cái hộp, cháu đang chạy ra ngoài cầu cứu thì đụng phải cha."
"Dù cha không cưỡi đám mây bảy màu, nhưng cha là người cứu cháu, vậy cha chẳng phải là cha cháu sao?"
Mấy lời ngây ngô ấy khiến tên thuộc hạ á khẩu.
Giữa lúc không khí còn đang yên ắng, một giọng nói trầm thấp vang lên từ cửa.
"Ý ngươi là, hôm đó ngươi đụng phải ai, thì người đó là cha ngươi sao?"
Phương Tự Bạch nhếch môi cười khẩy, thản nhiên bước vào, cúi mắt nhìn tôi.
Những câu chuyện cổ tích có trở thành hiện thực hay không, vốn phụ thuộc vào việc người nghe có vạch trần hay không.
Tôi khẽ nín thở.
Phương Tự Bạch chậc một tiếng:
"Vậy chẳng phải ta xui xẻo quá rồi sao."
Tôi khựng lại.
Ngay giây tiếp theo, tôi lập tức nhập vai, nhào về phía hắn, kích động kêu:
Cha!
Tôi giả bộ vì mất một cánh tay nên không giữ thăng bằng, vừa kịp lúc ngã khỏi giường, Phương Tự Bạch đã nhanh tay đỡ lấy tôi.
Hắn nâng cằm tôi, ánh mắt sắc bén lướt qua từng đường nét trên mặt tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!