Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng cũng kéo Phương Tự Bạch trở về từ mớ suy nghĩ miên man.
Hắn buông tay áo tôi ra, khôi phục lại vẻ hờ hững, lơ đãng liếc qua.
Trong giới hắc đạo, Phương Tự Bạch chính là Diêm La đòi mạng. Chỉ một ánh mắt của hắn cũng đủ định đoạt sinh tử của một người.
Đám thuộc hạ hiểu ý, lập tức áp giải thanh niên kia đi. Phương Tự Bạch thu hồi ánh mắt, nhìn xuống người còn đang nằm trong lòng hắn là tôi đây, chợt mở miệng:
Chờ đã.
Hắn như phát hiện ra điều gì thú vị, môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười xấu xa.
"Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng cha, thì ta cũng nên tặng ngươi một món quà."
Hắn ôm tôi đến trước mặt thanh niên béo, nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất.
Tiếp đó, hắn rút từ eo ra một khẩu s.ú.n. g lục, cẩn thận lên đạn rồi nhét vào tay tôi.
"Đây là s.ú.n. g đồ chơi ạ? Cảm ơn cha!"
Tôi giả vờ ngạc nhiên nhận lấy khẩu súng, nghịch ngợm xoay qua xoay lại, còn họng s.ú.n. g thì chĩa về phía Phương Tự Bạch.
Hắn không tránh né, thậm chí còn cười tươi hơn.
"Đúng, s.ú.n. g đồ chơi, b.ắ. n không đau đâu."
Hắn nhẹ nhàng đỡ lấy tay tôi từ phía sau, chĩa họng s.ú.n. g vào trán thanh niên béo, rồi cúi đầu, khẽ thì thầm bên tai tôi, giọng dịu dàng dụ dỗ:
"Bé ngoan, b.ắ. n đi, b.ắ. n chơi một cái nào."
Một đứa trẻ 5 tuổi bình thường sẽ không phân biệt được s.ú.n. g thật. Nếu nổ súng, cảnh tượng đầu người nổ tung đủ khiến một đứa trẻ phát điên. Còn nếu không nổ, lời nói ngây ngô của đứa trẻ sẽ bị coi là có mưu đồ.
Phương Tự Bạch đang đùa, cũng đang thử thăm dò.
Không hổ danh là đối tượng nhiệm vụ khó công lược nhất do bộ phận xuyên nhanh bình chọn: đủ tàn nhẫn, đủ biến thái.
Chỉ biết tỏ ra đáng thương là vô ích, vậy thì chỉ còn cách chơi lớn hơn thôi.
"Thật sự không đau ạ?"
Tôi giả vờ ngây thơ nghiêng đầu, ngay khoảnh khắc đầu tôi che khuất tầm mắt Phương Tự Bạch, ngón tay đặt trên cò s.ú.n. g khẽ động đậy.
Thanh niên béo quỳ trên đất bỗng đỏ mắt, bất ngờ phát điên giãy khỏi trói buộc.
Khoảnh khắc khẩu s.ú.n. g trong tay bị giật đi, tôi hoảng hốt xoay người, đẩy Phương Tự Bạch một cái.
Đoàng… Tiếng s.ú.n. g vang lên, đinh tai nhức óc.
Viên đạn xuyên thủng cánh tay tôi, một đống m.á. u b.ắ. n ra.
Tôi ngã vào lòng Phương Tự Bạch, yếu ớt thều thào:
Cha, cha lừa con...
Trước khi nhắm mắt, tôi thấy con ngươi Phương Tự Bạch run rẩy dữ dội.....
Cơ thể tôi mê man, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo vô cùng.
Tôi thấy Phương Tự Bạch chỉ sững người trong vài giây, rồi dửng dưng phân phó thuộc hạ đưa tôi đến bệnh viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!