Đã hơn 9 giờ, Thẩm Tiện đơn giản mà hâm nóng sữa bò cho ba người, lúc nấu cơm trưa mới làm đồ ăn ngon đền bù cho nhóc con, cô liên hệ với người nhân viên mỗi ngày đưa đồ ăn và trái cây đến nhà cô, báo cho họ những nguyên liệu nấu ăn mà cô cần, không lâu sau, hai túi tràn đầy nguyên liệu nấu ăn đã đưa đến nhà Thẩm Tiện.
Nhóc con uống sữa xong, biết mẹ và mommy đều đang ở nhà, yên tâm mà đi vào phòng tập thể hình của Thẩm Tiện để chơi trò chơi.
Lâm Thanh Hàn thấy nhóc con đi rồi thì dựa vào ngực Thẩm Tiện, uất ức nói: "Em còn chưa tỉnh ngủ, cả người đều mệt mỏi, tay cũng đau".
"Hay là em đi ngủ thêm một lát đi?". Thẩm Tiện dỗ dành ôm lấy người đang dựa vào ngực mình, luôn cảm thấy có gì đó lạ lạ, Thanh Hàn thật sự là 1 sao?
"Không cần, chị để em dựa một lát là được".
Lâm Thanh Hàn dựa vào lòng Thẩm Tiện, mắt hơi khép lại.
Thẩm Tiện chỉ ôm lấy người nằm trong ngực mình cũng cảm thấy vui vẻ cực kỳ, một tay ôm Lâm Thanh Hàn, một tay cầm điện thoại, dặn dò Phó Vũ Đồng một ít công việc trong công ty, thấy Lâm Thanh Hàn ngủ quên, Thẩm Tiện nhẹ nhàng đặt người nằm xuống sô pha, lót một chiếc gối nằm cho Lâm Thanh Hàn, cầm một cái chăn đắp lên người cô, sau đó mới đứng dậy đi vào nhà bếp.
Thật ra cô nấu ăn cũng không tệ, nhưng đã lâu rồi không đụng đến nhà bếp, lúc cô một mình ở nhà, căn bản là không có tâm tình cũng không đủ tinh lực để nấu cơm, bởi vì dù có nấu, một mình cô đơn ngồi đó ăn cũng không có ý nghĩa gì, bây giờ trong nhà này cũng coi như có hơi thở và sức sống, cô cũng không cần liên tục làm việc để làm tê liệt chính mình.
Nhóc con tự mình chơi một hồi thì lon ton chạy tới tìm Thẩm Tiện, Thẩm Tiện sợ nhóc con ở trong nhà bếp sẽ không an toàn nên lấy ghế nhỏ ra để nhóc con ngồi ở ngoài nhà bếp xem cô nấu cơm.
Thẩm Tiện bận rộn một lúc, vừa quay đầu liền thấy nhóc con ánh mắt lấp lánh nhìn cô, Thẩm Tiện cười cười với nhóc con, trong lòng cảm khái, cô không biết tại sao Thanh Hàn và nhóc con có thể xuyên đến đây, nhưng từ khi hai người đến đây, cô mới thật sự cảm thấy nơi này là nhà.
Hấp tôm tít xong, Thẩm Tiện cạo một muỗng đầy thịt rồi đi về phía nhóc con, "Điềm Điềm, đến đây, ăn thử một miếng, phần còn lại chờ lát nữa mommy làm nước sốt xong rồi ăn tiếp".
"Dạ ~
". Nhóc con kéo giọng nói, sẵn tiện há to miệng ra, chờ Thẩm Tiện đút cho mình. Thẩm Tiện mỉm cười đút một muỗng tràn đầy thịt tôm cho nhóc con, nhóc con a a há mồm, ăn say sưa, Thẩm Tiện cũng không biết tại sao nhóc con lại thích ăn tôm như vậy. Lâm Thanh Hàn ngủ được một lúc, mở mắt ra thì thấy bản thân nằm trên sô pha, chậm rãi đi đến đây tìm Thẩm Tiện, thấy Thẩm Tiện đang đút nhóc con ăn gì đó, buồn cười nói:"Hai người ăn vụng cái gì đó?
Cũng không chừa cho tôi một miếng?
". Thẩm Tiện buồn cười, lại cạo thêm một muỗng thịt tôm đút cho Lâm Thanh Hàn,"Cho con ăn thử một miếng thịt tôm để lót bụng, em cũng ăn đi, đồ ăn sắp xong rồi".
"Ừm, vậy hai mẹ con em ngoan ngoãn ngồi chờ chị
". Lâm Thanh Hàn nghiêng người dựa vào tường, mỉm cười nói. Chỉ một lát sau, tôm hấp phô mai của Thẩm Tiện đã làm xong, hương thơm của phô mai đi kèm nước sốt chua ngọt, thịt tôm tít vốn đã thơm ngon lại đi kèm hương vị của nước sốt, hai mắt của nhóc con đều bị mấy con tôm hấp dẫn. Thẩm Tiện buồn cười ôm nhóc con ngồi lên ghế trẻ em,"Đừng gấp, lại đây ngồi xuống đã, mommy làm cho ăn".
"Dạ ~
". Nhóc con ngoan ngoãn trả lời. Thẩm Tiện cầm chén nhỏ của nhóc con tới, cạo đầy một chén thịt tôm cho nhóc con, trộn phô mai và nước sốt vào, nhóc con vui vẻ ăn nhồm nhoàm. Buổi tối, nhóc con vui vẻ chạy tới phòng Thẩm Tiện chuẩn bị ngủ cùng mẹ và mommy, Lâm Thanh Hàn nhướng mày nhìn Thẩm Tiện, cô ôm nhóc con lên, đặt bé con ngồi xuống trước mặt mình, bắt đầu dụ dỗ:"Điềm Điềm, lúc ở nhà không phải con ngủ một mình sao? Bạn nhỏ ngủ một mình mới dũng cảm
". Nhóc con mở to đôi mắt tròn xoe, ngây thơ hỏi:"Nhưng mà Điềm Điềm không muốn dũng cảm, Điềm Điềm vẫn còn là em bé, tại sao phải dũng cảm ạ?
". Lâm Thanh Hàn bị nhóc con nói cho cứng họng, Thẩm Tiện ngồi ở một bên cười trộm, bây giờ cô đã hiểu rõ tại sao hai người ngủ cùng nhóc con sẽ làm ồn tới nhóc con, Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện đang cười trộm, trừng Thẩm Tiện một cái. Thẩm Tiện mỉm cười ôm nhóc con vào lòng,"Ngày mai Điềm Điềm muốn ăn món gì? Nếu Điềm Điềm ngủ một mình, ngày mai mommy làm cho Điềm Điềm ăn, chịu không?".
"Dạ ~ vậy ngày mai Điềm Điềm muốn ăn sủi cảo nhân tôm, với cả măng cụt nữa ~". Nhóc con ngửa đầu nhỏ lên nói điều kiện.
"Được, Điềm Điềm muốn ăn cái gì mommy đều làm cho ăn, chịu không?". Thẩm Tiện tiếp tục dụ dỗ.
"Dạ được ~
". Nhóc con dựa vào ngực Thẩm Tiện cọ cọ. Tay Thẩm Tiện ở sau lưng nhóc con làm ký hiệu OK với Lâm Thanh Hàn, sau đó ôm nhóc con đi qua phòng bên cạnh. Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện kể chuyện xưa cho nhóc con nghe, đến khi nhóc con ngủ rồi hai người mới quay lại phòng mình."Thanh Hàn muốn làm gì nha?
Sao phải để con sang phòng khác ngủ nha?
". Thẩm Tiện mỉm cười hỏi Lâm Thanh Hàn. Lâm Thanh Hàn trừng mắt nhìn Thẩm Tiện một cái, dựa vào ngực cô, đưa tay chọt chọt,"Biết rõ cố hỏi, chị không muốn sao?".
"Muốn chứ
". Thẩm Tiện nói rồi hôn lên."Ưm ~ Thẩm Tiện, em còn chưa tắm....". Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng thở gấp.
"Không sao, chị tắm cho em". Thẩm Tiện nói, hôn hôn vành tai Lâm Thanh Hàn, sau đó bồng Lâm Thanh Hàn lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!