Lâm Thanh Hàn đang ở nhà chăm sóc nhóc con, bỗng nhớ tới Thẩm Tiện đã từng nói với cô là đời trước có rất nhiều người muốn lấy lòng Thẩm Tiện, đưa người cho cô, trong đó có cả trai lẫn gái, Lâm Thanh Hàn nghĩ, phải tuyên bố chủ quyền trước mới được.
Cũng sắp đến giữa trưa, Lâm Thanh Hàn lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Tiện, Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn gọi liền vội vàng bắt máy,
"Thanh Hàn? Có chuyện gì sao?".
Lâm Thanh Hàn ở bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng, "Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho chị? Em với Điềm Điềm nhớ chị, có thể đi gặp chị sao?
". Thẩm Tiện suýt chút nữa bị Lâm Thanh Hàn làm cho sặc nước bọt, tuy rằng cô thừa nhận bản thân có cảm giác với Lâm Thanh Hàn, nhưng Lâm Thanh Hàn cũng quá chủ động rồi, cô có chút xấu hổ."Thanh Hàn, em đừng nói bậy, em muốn đến đây thì cứ đến, tôi kêu Phương Triết lái xe chở hai người đến đây, cậu ta đã đến nhà hai lần, em hẳn là biết cậu ta
". Thẩm Tiện dặn dò Lâm Thanh Hàn, hai tai vẫn còn chưa hết đỏ."Ừ, vậy em và Điềm Điềm lát nữa sẽ xuống lầu đợi, nhưng em không có nói bậy, em nhớ chị". Giọng nói của Lâm Thanh Hàn rất nhẹ nhàng, lúc nói chuyện cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng đỏ lỗ tai của Thẩm Tiện, ý cười trên môi càng rõ ràng.
"Vậy, tôi biết rồi, tôi còn công việc phải làm, cúp máy trước". Thẩm Tiện hoang mang bối rối tắt điện thoại, cầm ly nước uống ừng ực mấy hớp nước, lúc bấy giờ mới khiến cô hạ nhiệt độ xuống một chút, làm sao bây giờ? Cô hình như nói không lại Lâm Thanh Hàn?
Thẩm Tiện dùng điện thoại nội bộ gọi cho Phương Triết, kêu cậu ta vào phòng làm việc của cô, từ ngày hôm qua Phương Triết đã cảm thấy nơm nớp lo sợ, Thẩm Tiện chỉ kêu cậu ta vào phòng đã đủ dọa cậu ta đổ một thân mồ hôi lạnh, cảm thấy hôm nay bản thân sẽ bị Boss cho cuốn gói về nhà.
Thẩm Tiện thắc mắc nhìn Phương Triết, mấy người thư ký của cô cô vẫn có chút hiểu biết, Phương Triết bình thường thích nói giỡn, trên mặt luôn mang theo ý cười, cho dù bình thường không dám nói giỡn với cô nhưng vẫn sẽ mỉm cười rạng rỡ, sao hôm nay cậu ta nhìn thấy cô liền đổ mồ hôi lạnh?
"Cậu làm sao vậy? Lau mồ hôi trước đi rồi tôi nói".
"Vâng vâng, cảm ơn giám đốc, cảm ơn giám đốc". Phương Triết hoảng loạn rút mấy tờ khăn giấy trên bàn trà để lau mồ hôi.
"Cậu đi đón người giúp tôi, hai người họ cậu đều gặp qua rồi, ở nhà tôi, cô gái tên là Lâm Thanh Hàn, còn bé con tên là Thẩm Điềm, bây giờ cậu đi đón hai người họ đến đây giúp tôi, đưa họ tới văn phòng tôi
". Thẩm Tiện nhẹ nhàng nói, cứ nghĩ đến việc Thanh Hàn và nhóc con muốn đến đây thì trong lòng Thẩm Tiện lại cảm thấy vui vẻ. Nhưng Phương Triết lại không ổn lắm, cậu ta nghĩ rằng bản thân bị ảo giác, giám đốc kêu cậu ta đi đón vị tiểu thư kia và con gái cô ấy đến công ty??? Chẳng lẽ cậu ta đoán sai rồi, giám đốc không phải kim ốc tàng kiều? Thẩm Tiện nhìn Phương Triết ngây ngốc đứng đó, nhíu mày nói:"Cậu làm sao vậy? Đứng đó thất thần làm gì, chuyện tôi dặn cậu nghe rõ chưa?
". Phương Triết lấy lại tinh thần, gãi gãi đầu,"Cái này, giám đốc, cô muốn tôi từ cửa chính đưa bọn họ vào công ty?
". Thẩm Tiện buồn cười nói:"Vô nghĩa, đường nhiên là từ cửa chính, đừng nói chuyện vô nghĩa nữa, mau đi đón người giúp tôi đi
". Thẩm Tiện nói, ném chìa khóa chiếc Maybach cho Phương Triết, không phải cô không có xe khác, mà tạm thời chỉ có chiếc xe này có ghế dành cho trẻ em."Vâng, tôi đi ngay, tôi đi ngay
". Phương Triết lau mồ hôi, vội vàng đi ra ngoài. Phó Vũ Đồng thấy cậu ta vội vội vàng vàng thì hỏi:"Phương Triết, cậu làm gì mà gấp gáp vậy?".
"Đi đón người giúp giám đốc, chờ người nọ tới đây cô liền hiểu, haiz, tôi đi đây, lát nữa cô sẽ biết, tôi không thể lắm mồm".
Cậu ta muốn nói lại không dám nói, nhưng ít nhất bây giờ cậu ta không cần lo lắng bản thân sẽ bị Thẩm Tiện đá ra khỏi công ty, bởi vì cậu ta sắp đưa người nọ tới công ty, vậy chuyện này không phải chỉ có duy nhất cậu ta biết, hơn nữa nhìn dáng vẻ của giám đốc rất bình tĩnh, giống như muốn công khai?
Lúc Phương Triết mở cửa ngồi vào trong xe Thẩm Tiện thì cậu ta ngây ngẩn cả người, lò xo hình heo con, gối bông hình con thỏ, con mèo, mấy thứ này hoàn toàn không phải phong cách của Boss, Boss chỉ muốn trong xe càng đơn giản càng tốt, sao có để đặt mấy vật trang trí này vào xe?
Cậu ta thậm chí xuống xe xác nhận lại biển số xe lần nữa, chắc chắn bản thân không vào nhầm xe mới ngồi xuống thở dài, Phương Triết quyết định, chuyện không nên hỏi tốt nhất đừng hỏi, lát nữa tốt nhất ít nói chuyện lại.
Lâm Thanh Hàn mặc bộ quần áo ngày hôm qua vừa mới mua, áo lông màu vàng nhạt đi kèm một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, phía dưới là một chiếc quần len dạ, cuối cùng là một đôi ủng Martin, nhóc con được cô cho mặc bộ quần áo hình gấu trúc ngày hôm qua, trên đôi giày còn có hai cái lỗ tai gấu trúc, nhìn nhóc con liền cảm thấy đáng yêu không chịu được.
Thấy thời gian cũng vừa lúc, Lâm Thanh Hàn cầm chìa khóa và điện thoại dẫn nhóc con ra khỏi nhà, ở dưới lầu đợi vài phút thì Phương Triết đã lái xe đến.
Nhóc con rất nhanh mắt, chiếc xe chạy từ đã nhìn ra xe Thẩm Tiện, chỉ vào xe nói với Lâm Thanh Hàn: "Xe của mommy, xe của mommy tới ~
". Lâm Thanh Hàn mỉm cười bế nhóc con lên,"Đúng vậy, là xe của mommy tới
". Phương Triết dừng xe, giả vờ bình tĩnh đi xuống xe,"Xin chào cô Lâm, chào bạn nhỏ, giám đốc Thẩm kêu tôi tới đón hai người
". Lâm Thanh Hàn mỉm cười gật gật đầu,"Chào cậu, vậy bây giờ chúng ta đi đi".
Nói xong thì thuần thục đặt nhóc con ngồi vào ghế trẻ em, đeo dây an toàn cho nhóc con, bản thân thì ngồi ở bên cạnh chăm nhóc con.
Phương Triết vốn dĩ nói rất nhiều, nhưng bây giờ cậu ta một chữ cũng không dám nói, chỉ sợ bản thân biết quá nhiều.
Lâm Thanh Hàn cũng không làm khó Phương Triết, ngồi chơi cùng nhóc con một lúc, không lâu sau thì bọn họ đã đến công ty Thẩm Tiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!