Nơi bọn họ muốn đến cách nội thành cũng không xa, đại khái cần 40 phút lái xe, kể từ lúc ly hôn với Thẩm Tiện đến nay, Lâm Thanh Hàn vẫn luôn buộc chặt bản thân, hoặc là đi làm kiếm tiền, hoặc là chăm sóc con gái, Thẩm Tiện và Lâm Chí Tân còn thường đến đòi tiền, bản thân Lâm Thanh Hàn đều không nhớ rõ cô đã bao lâu không ra ngoài thả lỏng.
Xe buýt đã cách vùng ngoại ô ngày càng gần, cây xanh ở hai bên đường cũng dần nhiều hơn, Lâm Thanh Hàn dựa vào ghế nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Thẩm Tiện cầm điện thoại chơi trò chơi, cảm thấy có hơi choáng váng, cô quyết định buông điện thoại, quay đầu nhìn Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn sao có thể không cảm nhận được ánh mắt Thẩm Tiện đang nhìn mình, quay đầu liền thầy Thẩm Tiện dựa đầu vào ghế nhìn cô.
"Chị nhìn tôi làm gì?
". Lâm Thanh Hàn hỏi, nhẹ nhàng đẩy chân Thẩm Tiện một chút."Không làm gì hết, nhìn điện thoại có hơi chóng mặt nên nhìn em một lát
". Thẩm Tiện dựa đầu vào ghế, chớp chớp mắt với Lâm Thanh Hàn, bình tĩnh nói. Nghe Thẩm Tiện trực tiếp thừa nhận là đang nhìn bản thân, Lâm Thanh Hàn không biết nên trả lời thế nào, lỗ tai hơi ửng hồng,"Nếu chị chóng mặt thì nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đừng nhìn chằm chằm vào tôi
". Thẩm Tiện cười cười, khoảng cách giữa cô và Lâm Thanh Hàn đang rất gần, ngước mắt liền thấy được lỗ tai Lâm Thanh Hàn đang ửng hồng, Thẩm Tiện cười, nghiêng người về phía trước,"Nhắm mắt lại không có gì vui, không thấy được cái gì hết, ôi, Thanh Hàn, lỗ tai em sao đỏ vậy?
". Lâm Thanh Hàn quay đầu, trừng mắt nhìn Thẩm Tiện,"Chị cố ý đúng không? Biết rõ còn hỏi, phiền chết
". Nói xong, quay mặt về phía cửa sổ, để lại bóng lưng cho Thẩm Tiện. Thẩm Tiện nghẹn cười nhìn Lâm Thanh Hàn, duỗi tay chọt chọt lưng Lâm Thanh Hàn,"Thanh Hàn, tôi sai rồi, em đừng không để ý tới tôi mà, đừng nhỏ mọn như vậy, tôi để em nhìn lại
". Lâm Thanh Hàn xoay người lại, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Tiện một cái, mở miệng nói:"Chị cho rằng ai cũng giống chị sao? Trẻ con, ai thèm nhìn chị
". Thẩm Tiện có chút buồn cười, nhận sai:"Đúng vậy, tôi trẻ con, tôi sai rồi, vậy được chưa".
Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện một cái, khẽ hừ một tiếng, không trả lời.
Hàn Nhụy ở bên cạnh thấy tương tác giữa Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn đã sắp cười ra tiếng, đều vậy rồi còn nói là không quan hệ? Mạnh miệng thôi.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, bốn chiếc xe buýt chậm rãi đi vào khu tham quan, tuy nói là khu tham quan nhưng thật ra không cần mua vé vào cửa, chỉ khi nào muốn đi vào chùa miếu tham quan mới cần mua vé vào cửa.
Mọi người lục tục xuống xe, Thẩm Tiện cũng không nhanh không chậm đi theo Lâm Thanh Hàn xuống xe.
Hàn Nhụy giống như nhớ tới cái gì, hỏi Lâm Thanh Hàn: "Thanh Hàn, sao hai chị không dắt Điềm Điềm theo?
". Lâm Thanh Hàn mím môi, trả lời:"Điềm Điềm ở chỗ bà nội, Điềm Điềm còn nhỏ, ngọn núi này với chúng ta thì không cao, nhưng nếu là Điềm Điềm nói không chừng đi không được bao lâu đã chịu không nổi
". Hàn Nhụy cười chế giễu, ánh mắt lia tới Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn, nhìn nhìn hai người vài cái,"Cũng đúng, nghe xong em xém chút đã tin".
"Em đừng nói bậy
". Lâm Thanh Hàn cười nói."Được rồi, không làm phiền thế giới hai người của chị, em phải học theo Điềm Điềm, cách hai người xa một chút
". Hàn Nhụy nói, sau đó tụ lại cùng vài vị bác sĩ khác. Lâm Thanh Hàn nhìn Hàn Nhụy, lắc đầu cười, nói với Thẩm Tiện đang đứng kế bên:"Chúng ta cũng đi thôi, lần cuối cùng tôi leo núi hình như là chuyện của rất nhiều năm trước".
"Rất nhiều năm, bây giờ em mới bao nhiêu tuổi? Nói như em già lắm rồi không bằng".
Thẩm Tiện cười nói.
Lâm Thanh Hàn lại dừng bước chân, trừng Thẩm Tiện một cái, "Chị có ý gì? Muốn nói tôi già rồi đúng không? Không có trẻ đẹp như mấy bé gái chị mới tuyển vào công ty đúng không?
". Thẩm Tiện cảm thấy bản thân giống như lại dẫm phải bom, vội vàng lắc đầu phủ nhận,"Không phải, không phải, em còn rất trẻ, hơn nữa không phải hai chúng ta bằng tuổi sao? Tôi cũng không có khả năng tự nói mình già nha
". Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện một cái, không để ý đến cô, một mình đi lên bậc thang, Thẩm Tiện vội vàng đuổi theo Lâm Thanh Hàn. Hiện tại mặt trời đang nắng gắt, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn không đi được bao lâu mà cả người đã ướt đẫm mồ hôi, Thẩm Tiện mở bình nước khoáng, duỗi tay đưa cho Lâm Thanh Hàn,"Thanh Hàn, uống nước nghỉ ngơi một lát
". Lâm Thanh Hàn tiếp nhận nước khoáng từ tay Thẩm Tiện,"Cảm ơn
". Thẩm Tiện mở một chai khác ra, cười nói:"Không cần cảm ơn, quan hệ giữa chúng ta còn cần khách sáo vậy sao?
". Lâm Thanh Hàn bị lời nói của Thẩm Tiện làm cho đỏ tai, ngửa đầu uống mấy ngụm nước để ngăn lại một tia lay động trong lòng, sau đó mới mở miệng nói:"Không có quan hệ".
"Cái gì?".
"Tôi nói bây giờ giữa hai chúng ta không có quan hệ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!