Chương 29: (Vô Đề)

Lâm Thanh Hàn sáng sớm liền gọi điện cho Phương Tĩnh Lan, "Mẹ, Điềm Điềm có thể ở chỗ mẹ mấy ngày không? Con với Thẩm Tiện mấy hôm nay đều có việc bận, không có thời gian chăm sóc Điềm Điềm".

"Được chứ, hai đứa cứ làm việc của mình đi, Điềm Điềm để đó mẹ lo

". Phương Tĩnh Lan trả lời. Thẩm Điềm nghe được có người nói chuyện, nhanh chóng chui ra khỏi ổ chăn, mang dép lê vào, vui vẻ chạy qua chỗ Phương Tĩnh Lan,"Bà nội, ai gọi vậy?

". Thẩm Tiện vừa nói vừa bò lên chỗ Phương Tĩnh Lan, nghiêng đầu nhỏ nhìn."Điềm Điềm còn rất thính tai, là mẹ con gọi

". Phương Tĩnh Lan bật cười, sờ sờ đầu Thẩm Điềm nói."Bà nội, Điềm Điềm muốn nói chuyện với mẹ".

"Được rồi, đừng gấp

". Phương Tĩnh Lan đưa điện thoại cho Thẩm Điềm, Thẩm Điềm vươn hai tay nhỏ cầm điện thoại,"Mẹ, Điềm Điềm nhớ hai người, khi nào mẹ với mommy tới đón Điềm Điềm?

". Lâm Thanh Hàn càng thêm nhẹ giọng nói:"Mẹ và mommy gần đây có một số việc cần làm, mấy hôm nữa qua đón Điềm Điềm về được không? Điềm Điềm ngoan ngoãn ở chỗ bà nội đợi, mấy hôm nữa mẹ mua đồ ăn ngon cho Điềm Điềm".

"Dạ, vậy mommy đâu? Sao mommy không nói chuyện với Điềm Điềm?".

Thẩm Điềm nhỏ giọng hỏi.

"Mommy tối hôm qua làm việc đến khuya, rất mệt mỏi, bây giờ còn đang ngủ".

"Dạ, vậy Điềm Điềm không tìm mommy, mấy ngày nữa mẹ nhớ qua đón con, Điềm Điềm nhớ mẹ, nhớ mommy".

"Ừm, mẹ cũng nhớ Điềm Điềm..." Lâm Thanh Hàn dỗ dành con gái một hồi lâu mới cúp điện thoại.

Cô thoáng đẩy cửa phòng Thẩm Tiện ra, nhìn thấy Thẩm Tiện ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, không biết có phải do vết thương sau lưng còn đau hay không mà mày hơi nhăn lại, chiếc chăn đã sớm bị ném qua một bên, đôi chân thon dài duỗi thẳng trên giường, cảnh đẹp ngay dưới làn váy lúc ẩn lúc hiện.

Lâm Thanh Hàn do dự vài giây, cuối cùng vẫn nhặt chiếc chăn lên, nhẹ nhàng đắp lên người Thẩm Tiện.

Sau lưng Thẩm Tiện tuy rằng đỡ hơn so với tối qua nhưng vẫn không thể ngủ yên giấc, cả đêm bị đau tỉnh vài lần, cho đến khi trời chợt sáng mới ngủ được một chút, sau lưng bị một vật che lại, Thẩm Tiện liền tỉnh giấc, có thể là do thiếu ngủ, trong mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, cả đêm không đắp chăn nên lúc mở miệng nói âm thanh hơi khàn khàn do cảm lạnh,

"Thanh Hàn? Chào buổi sáng, sao em lại ở đây?".

"Lại đây xem chị như thế nào, sao giọng chị khàn rồi? Sau lưng còn đau lắm không?

"Lâm Thanh Hàn từ tốn hỏi. Thẩm Tiện còn hơi nghẹt mũi, giọng nói vẫn khàn khàn:"Không biết, có thể là tối qua bị cảm đi, không nghiêm trọng, chút nữa ngủ một giấc là khỏe, sau lưng cũng đỡ hơn một chút, nhưng hiện tại bị như này hẳn là không thể đi đón Điềm Điềm".

"Tôi nói với mẹ rồi, mấy hôm nay để Điềm Điềm ở chỗ mẹ, chờ vết thương của chị ổn rồi thì đón con về".

Lâm Thanh Hàn quan sát Thẩm Tiện, khóe môi Thẩm Tiện vẫn còn sưng đỏ, đêm qua quá gấp gáp, cô chỉ lo thoa thuốc phía sau lưng, quên mất trên mặt.

Lâm Thanh Hàn xoay người đi vào phòng khách, từ hòm thuốc lấy ra một tuýp thuốc mỡ rồi quay về phòng Thẩm Tiện.

Thẩm Tiện nghe được động tĩnh nên nhìn về phía cửa phòng, hơi tò mò nhìn Lâm Thanh Hàn đi đi về về, thấy Lâm Thanh Hàn đi vài bước đến chỗ cô, cong lưng sờ sờ khóe môi cô.

Thẩm Tiện bị sờ nghệch mặt ra, hai bên tai vì ngại ngùng mà nổi lên màu đỏ, cho nên giữa chị em tốt với nhau có thể sờ khóe môi sao? Là do cô tối cổ nên không hiểu được?

Lâm Thanh Hàn thấy hai bên tai Thẩm Tiện biến thành màu hồng, cho rằng Thẩm Tiện hiểu lầm, cảm thấy có chút buồn cười, giải thích: "Khóe môi của chị sưng lên, thoa chút thuốc mỡ cho chị, nghĩ đi đâu vậy?".

"Không nghĩ đi đâu hết

". Thẩm Tiện ngửa đầu nhìn Lâm Thanh Hàn, nói."Đừng lộn xộn".

Lâm Thanh Hàn trét một ít thuốc mỡ lên đầu ngón tay, khom người xuống, một tay nâng cằm Thẩm Tiện không cho cô lộn xộn, một tay nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên khóe môi cô.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lâm Thanh Hàn chăm chú bôi thuốc cho Thẩm Tiện, Thẩm Tiện lại nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàn, Thanh Hàn nhà cô thật dễ nhìn, càng nhìn càng thấy đẹp.

Lâm Thanh Hàn sao có thể không cảm giác được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn bản thân, dứt khoát dời tầm mắt, quả nhiên thấy được Thẩm Tiện đang ngây người nhìn cô chằm chằm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!