Chương 21: (Vô Đề)

Sáng chủ nhật, cả ba người như cũ tỉnh dậy rất sớm, chỉ là lúc Thẩm Tiện nhìn thấy Lâm Thanh Hàn, ít nhiều cảm thấy quan hệ giữa hai người có chút xấu hổ, cô vốn nghĩ rằng quan hệ giữa cô và Lâm Thanh Hàn giống như giá trị hảo cảm, đang chậm rãi kéo gần lại, nhưng bây giờ nhìn lại, không khác gì đang dậm chân tại chỗ.

Thẩm Điềm lại hoàn toàn không biết chuyện giữa Lâm Thanh Hàn và Thẩm Tiện, vui vui vẻ vẻ ăn bữa sáng, suy nghĩ chút nữa được đi xem động vật nhỏ.

Sau khi ăn xong Thẩm Điềm được Lâm Thanh Hàn thay cho một bộ đồ đáng yêu, Thẩm Điềm nhảy nhót, lúc thì ôm Lâm Thanh Hàn lúc thì ôm đùi Thẩm Tiện, hai bím tóc nhỏ lắc qua lắc lại, không cần nói cũng biết bé con vui vẻ đến nhường nào.

Sau khi ra cửa, Thẩm Điềm đứng giữa hai người, lộ ra mấy cái răng nhỏ nói: "Điềm Điềm muốn mẹ với mommy cùng dắt tay

". Nói xong vươn hai bàn tay nhỏ, một tay nắm lấy Lâm Thanh Hàn, một tay nắm lấy Thẩm Tiện. Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn không ý kiến, dùng bàn tay còn lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc con, cười nói:"Được, Điềm Điềm muốn gì cũng được

". Vườn bách thú ở cách nhà bọn họ không xa, ba người đi bộ một chút đã đến cổng vườn bách thú. Thẩm Tiện giành mua phiếu, mua xong lại dặn dò Lâm Thanh Hàn:"Thanh Hàn, em dắt Điềm Điềm vào đi, tôi đi mua một ít nước trái cây".

"Được

". Lâm Thanh Hàn trả lời, xoay người dắt Thẩm Điềm vào vườn bách thú. Lâm Thanh Hàn và Thẩm Điềm chưa đi được mấy bước liền nghe được ai đó kêu cô, quay đầu liền thấy Lục Kiến Bạch đang ôm một cậu nhóc, Lục Kiến Bạch thấy đúng là Lâm Thanh Hàn liền vui vẻ mà ôm cậu bé đi đến."Thanh Hàn, đúng là em sao, anh dắt cháu trai lại đây chơi, không nghĩ đến gặp được em, đây là Điềm Điềm sao? Thật đáng yêu

". Nói xong, duỗi tay muốn sờ đỉnh đầu Thẩm Điềm. Thẩm Điềm lui về sau trốn, ôm chân Lâm Thanh Hàn, nghiêng đầu nhìn. Lâm Thanh Hàn sờ sờ bím tóc Thẩm Điềm để trấn an bé, nhìn Lục Kiến Bạch nói:"Ngại quá, Điềm Điềm có chút sợ người lạ

". Lục Kiến Bạch cười cười nói:"Không có gì, là anh không tốt, làm Điềm Điềm sợ, Điềm Điềm, chú không có ý xấu

". Thẩm Điềm trốn ở phía sau Lâm Thanh Hàn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ, cũng không có ý định bước ra. Lục Kiến Bạch sợ tình huống xấu hổ lại mở miệng nói:"Đây là cháu trai của tôi, Triết Triết, mau chào dì

". Cậu nhóc nhỏ không sợ người lạ, cười nói:"Con chào dì, chào em~

". Mọi người đang nói chuyện, Thẩm Tiện lại từ xa cầm ba ly nước trái cây đi đến, Lục Kiến Bạch thấy Thẩm Tiện cũng ở đây, nụ cười trở nên mất tự nhiên, vài giây sau mới khôi phục tinh thần. Thẩm Điềm thấy Thẩm Tiện quay lại, chạy qua ôm lấy đùi Thẩm Tiện, vừa nhìn Thẩm Tiện lại vừa nhìn nước nước trái cây trong tay cô, lắc lắc Thẩm Tiện, làm nũng nói:"Mommy mua gì vậy?

". Thẩm Tiện cười, nhìn bộ dáng của nhóc con sao có thể không hiểu ý đồ của bé, lập tức mở rộng túi cho nhóc con xem,"Điềm Điềm chọn một ly đi, có nước dưa hấu, thạch lựu, cam vắt, con muốn uống gì?

". Nhóc con chớp chớp đôi mắt, nhìn cái này một chút nhìn cái kia một chút, Thẩm Tiện bị bộ dáng lưỡng lự của nhóc con chọc cười, xoa xoa bím tóc nhỏ hỏi:"Điềm Điềm uống nước dưa hấu trước? Lần sau mommy mua mấy loại kia cho con

". Nói xong cắm ống hút cho nhóc con, đưa qua cho bé. Thẩm Tiện chọn loại ly lớn nhất, Thẩm Điềm hai tay vừa cầm ly nước đã bị cái ly to che lại cả khuôn mặt, nhóc con mở to đôi mắt, cúi đầu hút một ngụm nước dưa hấu, nhìn về phía Thẩm Tiện cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền,"Mommy, ngon quá!

Điềm Điềm thích nước dưa hấu ~", nói xong dựa vào đùi Thẩm Tiện làm nũng.

"Ừm, Điềm Điềm thích là được rồi

". Thẩm Tiện sờ sờ mặt nhóc con, sau đó cầm hai ly nước còn lại đưa đến trước mặt cậu bé kia, hơi hơi cúi người xuống, nhẹ giọng hỏi:"Con muốn ly nào?

". Cậu bé nhìn nhìn Lục Kiến Bạch, Lục Kiến Bạch nói với Thẩm Tiện,"À, không cần đâu, chút nữa tôi đi mua cho Triết Triết, không làm phiền cô

". Thẩm Tiện nhàn nhạt nhìn Lục Kiến Bạch một cái, lấy ra ly cam vắt đưa cho cậu bé, cậu nhóc lập tức nhận lấy, nói cảm ơn với Thẩm Tiện:"Con cảm ơn dì".

"Không có gì

". Thẩm Tiện cũng cười với với cậu bé. Lục Kiến Bạch lại có chút xấu hổ,"À, vậy ngại quá

". Thẩm Tiện cười cười, đưa ly nước còn lại cho Lâm Thanh Hàn, Lâm Thanh Hàn vốn dĩ không muốn nhận nhưng Thẩm Điềm lại đang nhìn hai người, sợ con gái nghĩ nhiều, Lâm Thanh Hàn đành phải nhận ly nước từ tay Thẩm Tiện. Thẩm Điềm hai tay ôm ly nước trái cây, cọ cọ Thẩm Tiện làm nũng nói:"Mommy, Điềm Điềm muốn nhìn động vật nhỏ, chúng ta đi thôi".

"Được, dẫn Điềm Điềm đi nhìn động vật nhỏ

". Thẩm Tiện không đợi Lục Kiến Bạch nói chuyện đã mở lời trước,"Bác sĩ Lục, chúng tôi đi trước, anh cùng bạn nhỏ này cũng đi chơi vui vẻ

". Nụ cười trên mặt Lục Kiến Bạch đều sắp cứng lại, vừa rồi anh ta còn muốn dắt cháu trai đi cùng Lâm Thanh Hàn, hiện tại Thẩm Tiện nói lời này giống như hạ lệnh đuổi khách, Lục Kiến Bạch cũng không thể làm như không hiểu mà đi theo, đành phải trả lời:"Vậy được rồi, tôi dắt cháu trai đi chơi trước

". Lục Kiến Bạch vừa đi Thẩm Điềm liền giơ cao ly nước của bản thân lên, chỉ tiếc là cánh tay ngắn, dù giơ cao cũng chỉ đến ngực Thẩm Tiện, vừa giơ vừa nói với Thẩm Tiện:"Mommy không có nước trái cây có thể uống chung với Điềm Điềm, Điềm Điềm đút cho mommy ~

", Thẩm Điềm kéo giọng nói. Thẩm Tiện vội vàng cúi người xuống hút một ngụm nước dưa hấu, xoa xoa bím tóc nhỏ của nhóc con nói:"Mommy uống được rồi, Điềm Điềm ngoan quá".

Thẩm Điềm được khen, hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt nhỏ càng thêm sâu, Lâm Thanh Hàn nhìn một lớn một nhỏ kế bên, trên mặt hiện ra nhàn nhạt ý cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!