Biên tập: Cải
Thậm chí sau khi buổi biểu diễn kết thúc, trên mạng còn xuất hiện fan CP của Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm.
Nốt nhạc cuối cùng vang lên, Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm đối diện nhìn nhau. Khương Yên nhìn đôi mắt thâm thúy của Hoắc Đình Diễm, chợt cảm thấy tim đập có chút không kiềm chế được, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khương Yên mỉm cười nhìn anh, trong mắt tràn đầy tình yêu, nhưng đáy lòng cảnh báo bản thân, việc này sẽ khiến thiên lôi đánh xuống, phải bình tĩnh, bình tĩnh lại.... Đây là đánh đàn, là nhập vai, ngàn vạn lần đựng đập loạn lên nữa, không thể đối với idol bất kính.
Sau vô số lần tự thôi miên, Khương Yên mới dưới ánh mắt của Hoắc Đình Diễm, cùng anh đứng lên, tiến lên phía trước cúi chào khán giả.
Hai người mặc đồng phục rộng thùng thình, xác thật nhìn rất khác biệt với những bộ lễ phục lộng lẫy tinh xảo nhưng mặc đồng phục lại có một loại mỹ cảm riêng biệt, loại mỹ cảm này không có bất cứ một loại trang phục nào khác có thể tạo ra được.
Đồng phục ở trong lòng nhiều người, chính là bộ trang phục đẹp nhất.
Hai người song song đứng chung một chỗ, khom lưng cúi chào khán giả, làm bạn học dưới đài thực sửng sốt, kinh ngạc.
Này mẹ nó.... Vì cái gì cảm thấy có chút không giống kịch bản?
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt từ dưới đài vang lên làm mọi người hoàn hồn.
Chờ sau khi hai người xuống đài, người chủ trì mới bước đến, mỉm cười hỏi
"Tiết mục vừa rồi có khiến mọi người hài lòng không?"
Hài lòng!
Dưới đài nhiệt liệt vỗ tay, bởi vì hai vị ca sĩ nổi danh tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường kia, có rất nhiều người bắt đầu tìm hiểu về hai người.
"Hai người này là học sinh cao tam sao? Hoắc Đình Diễm thì tôi biết, ca hát quả thực không tồi, vậy còn người bên cạnh là ai? Cũng là người ban âm nhạc sao?"
Giáo viên bên cạnh trả lời
"Không phải, là một học sinh cao nhị, đàn dương cầm không tồi, không nghĩ tới ca hát cũng dễ nghe đến vậy"
Người đàn ông kia nói
"Đâu chỉ là dễ nghe, thanh âm này nếu được bồi dưỡng tốt, nhất định sẽ đạt được thành công nhất định"
Diễn viên bên cạnh cũng đáp ứng
"Không sai, không sai, hai người này nhìn qua thực không tồi, nữ sinh kia lớn lên thực xinh đẹp" Cô cười nói
"Chúng ta hiện tại a, hoài niệm nhất chính là quãng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường"
Vô lo vô nghĩ, tuy nói mỗi ngày đều phải vì kỳ thi mà nỗ lực nhưng đoạn thời gian kia mới chính là đoạn thời gian hồn nhiên nhất.... hai người vừa rồi mặc đồng phục lên biểu diễn trực tiếp khiến mọi người lâm vào hồi ức.
Tiết mục này, không chỉ khiến giáo viên cùng khách mời tham dự buổi lễ để lại lời khen ngợi mà thậm chí còn khiến mấy người trước đó tuyên bố không nghe Khương Yên hát chấn kinh rồi.
Sau khi tiết mục kết thúc, bọn họ liền ghé vào nhau nhỏ giọng thảo luận.
"Tôi vừa mới xuất hiện ảo giác sao???? Khương Yên cũng thật trâu bò!"
"Đúng vậy, mẹ tôi ơi, tôi quả thực không hề nghĩ cậu ấy lại hát hay đến như vậy!"
"Tôi muốn đăng video quay tiết mục vừa rồi lên diễn đàn trường, vừa rồi có ai quay lại không? Hai người họ nhìn thật xứng đôi a! Tôi ban đầu chỉ tính nghe Hoắc Đình Diễm, cho nên không có che lại lỗ tai, kết quả vừa nghe.... Tôi liền dừng không được, giọng hát của Khương Yên thực dễ nghe a!
Tôi vừa nghe liền mê mẩnOa! Mặt tôi có chút sưng, cảm giác Khương Yên thực sự không còn giống như ngày trước!"
.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!