Chương 41: (Vô Đề)

Biên tập: Cải

Giọng nói của cô có chút khàn, không biết là bởi vì nhịn khóc hay vì cái gì, nghe vào tai chỉ cảm thấy đáng thương hề hề.

Hoắc Đình Diễm ngước mắt nhìn về phía người con gái đang tựa người bên rào chắn. Vẫn là bộ đồng phục xanh trắng, thiết kế quê mùa đặc trưng của phong cách Trung Quốc nhưng mặc trên người cô lại có một loại mỹ cảm đặc biệt.

Khương Yên rất gầy, đồng phục lại lớn, thời điểm mặc lên người lại càng có vẻ nhỏ bé hơn.

Sắc mặt cô có chút trắng bệch, không biết là do lạnh hay là do cái gì. Đôi mắt cũng không sáng như mọi ngày, thậm chí còn đặc biệt ảm đạm nhưng thời điểm nhìn thấy Hoắc Đình Diễm, tuy rằng không có hưng phấn như bình thường nhưng ánh mắt vẫn là theo thói quen mà sáng lên.

Khương Yên ngước mắt, nhìn nam sinh đang đi tới chỗ mình, yết hầu có chút ách. Cô há miệng thở dốc, muốn nói chuyện nhưng lại không thốt lên lời. cô lo lắng chính mình vừa nói liền kìm không được nước mắt chảy ra, sẽ bại lộ cảm xúc chân thật dưới đáy lòng.

Kỳ thật vừa rồi cô giáo Triệu an ủi, Khương Yên cũng không cảm thấy ủy khuất nhiều lắm, mặc dù có nhưng cô cũng sẽ không khóc trước mặt cô giáo.

Khương Yên cô chính là một người quật cường như vậy, nhưng Hoắc Đình Diễm tới, cô cùng Hoắc Đình Diễm không tính là quá thân quen, trừ bỏ quan hệ bạn học thì chính là quan hệ fan cùng idol.

Nhưng cũng chính vì tầng quan hệ xa xôi như vậy, làm cô khi nhìn thấy Hoắc Đình Diễm đều cảm thấy.... Có chút muốn khóc.

Đây là một loại cảm giác quen thuộc không thể nói rõ, có thể là cảm thấy bản thân quá mất mặt, cũng có thể là do không dám đối mặt với idol, bị idol nhìn thấy mình bị mắng, thực sự là chuyện quá mất mặt.

Hai người đều không nói lời nào, sau một hồi trầm mặc, Khương Yên khống chế cảm xúc của chính mình, nhìn Hoắc Đình Diễm

"Cậu là tới chê cười tớ sao?"

Cô bẹp bẹp miệng, không chờ Hoắc Đình Diễm trả lời, rũ mắt nói

"Thực xin lỗi, đã làm cậu mất mặt"

Hoắc Đình Diễm hơi rũ mi, nhìn chằm chằm cô một lát

"Vì sao lại nói xin lỗi tôi?"

Khương Yên nghẹn lời, có chút không biết nên trả lời thế nào.

Cô chính là cảm thấy có chút mất mặt, không chỉ là ném mặt mũi chính mình mà còn ném mặt mũi của idol. Thân là fan của Hoắc Đình Diễm, cô một chút cũng không ưu tú!

Khiến bạn học cùng giáo viên đều chê cười.

Thời điểm cô còn đang suy nghĩ câu trả lời, một câu của Hoắc Đình Diễm trực tiếp làm giọt nước mắt mà Khương Yên vẫn luôn cố nén rơi xuống.

Anh ánh mắt sáng quắc nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói

"Không phải lỗi của cậu"

"Không cần thiết cùng tôi xin lỗi"

Nhẹ nhàng như vậy, đơn giản như vậy nhưng lại có thể làm Khương Yên càng thêm muốn khóc.

Đồ vật cô đoạt được vốn dĩ không nhiều lắm, đồ vật muốn có cũng không nhiều lắm, kỳ thật từ trước đến giờ, Khương Yên vẫn luôn cảm thấy hư vô mờ mịt, thực không có cảm giác an toàn, sự an ủi duy nhất mà cô nhận được, toàn bộ đều xuất phát từ Hoắc Đình Diễm.

Thời điểm cô bị thầy giáo dạy hóa mắng còn suy nghĩ không biết Hoắc Đình Diễm có thể hay không sẽ không thừa nhận thân phận fan hâm mộ của cô, rốt cuộc thì cô cũng đã làm anh mất mặt như vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại, việc anh không thừa nhận cũng là chuyện bình thường, cho dù anh không thừa nhận thì cô cũng sẽ không thoát fandom, bởi vì nguyên nhân vấn đề là ở phía cô.

Kết quả Khương Yên đã lo lắng vô ích rồi.

Nghe câu nói kia của Hoắc Đình Diễm, trong lúc nhất thời Khương Yên có chút khống chế không được cảm xúc.

Cô cố nén nước mắt, đôi mắt ướt dầm dề nhìn anh, thanh âm có chút khàn khàn nói Hoắc Đình Diễm

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!