Chương 40: (Vô Đề)

Biên tập: Cải

Khương Yên sau khi gửi tin nhắn, luôn luôn kìm không được mà thỉnh thoảng lại nhìn xuống điện thoại nhưng chờ mãi vẫn không thấy Hoắc Đình Diễm trả lời.

Cô dưới đáy lòng tự an ủi chính mình, có thể là anh còn đang bận.

Hai ngày nay, Khương Yên vẫn luôn một mình luyện đàn, ngẫu nhiên sẽ lôi Khổng Hâm đến nghe một chút, xin ý kiến.

Hoắc Đình Diễm vẫn chưa trở về trường.

Đến buổi chiều thứ tư, Hoắc Đình Diễm mới trở về, cả người phong trần mệt mỏi.

Anh vừa đến, Khương Yên đang vùi đầu làm bài tập liền cảm nhận được.

Cô muốn quay đầu lại quan tâm hỏi han vài câu nhưng lại cảm thấy không thích hợp, hiện tại vẫn còn đang trong giờ học, nghĩ nghĩ, Khương Yên thở dài một hơi.

Ai

Cô kiên cường chống đỡ đến khi tan học mới quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm Cậu đã trở lại

Khương Yên mi mắt cong cong, tươi cười nhìn anh, cũng không có nhắc đến hai tin nhắn lần trước.

Hoắc Đình Diễm hơi ngừng, ngước mắt nhìn nữ sinh trước mặt Ừ

Giọng anh hơi khàn, có chút không giống như bình thường.

Lời vừa dứt, Khương Yên nháy mắt liền kích động, mắt trừng lớn nhìn Hoắc Đình Diễm Cậu bị cảm?

Thanh âm này rõ ràng có chút không đúng!

Hoắc Đình Diễm không tiếng động cong cong khóe miệng, ho khẽ Có chút

Cuối tuần trước đã có chút hiện tượng nhưng không quá nghiêm trọng, sau khi đi quay chương trình mới ngày càng nặng thêm, như thế nào cũng không khống chế được.

Hoắc Đình Diễm là người rất ít khi sinh bệnh nhưng một khi mắc bệnh liền nhất định phải kéo dài đến một tuần, nửa tháng mới khỏi, uống thuốc gì cũng không có tác dụng.

Khương Yên nhíu mày, vẻ mặt lo lắng

"Cậu uống thuốc chưa?"

Đã uống

Uống thuốc gì a? Khương Yên nhịn không được hỏi

"Có phải là không có tác dụng hay không? Cậu có muốn uống nước không, tớ rót cho cậu?"

Khương Yên nói, định đứng dậy rót nước cho Hoắc Đình Diễm.

Kết quả người vừa mới đứng lên đã bị Hoắc Đình Diễm ngăn lại.

Khương Yên cứng người, nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, triệt triệt để để ngây dại.

Hoắc Đình Diễm cũng có chút sững sờ, có thể là do bị cảm nên phản ứng hơi trì độn, anh dừng một lát mới buông tay Khương Yên ra, thấp giọng nói

"Tôi không có việc gì, không cần uống nước"

Khương Yên ....

Cô vẻ mặt ngu ngốc, toàn bộ lực chú ý đều tập trung đến cổ tay mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!