Biên tập: Cải
Được, đã biết
Hai người hàn huyên vài câu sau đó liền cúp điện thoại.
Hoắc Đình Diễm không vội trở về ký túc xá, anh một mình đứng ở hành lang thật lâu, thẳng đến khi bị gió lạnh thổi đến tỉnh người mới lấy điện thoại ra, xem weibo Nhất Mộng Nhất Sinh.
Anh nhìn dòng chữ cả đời chỉ thần tượng một người kia hồi lâu mới tiếp tục lướt xuống dưới, tự nhiên cũng nhìn thấy mấy cái ảnh chụp cùng video ở bên dưới, nhìn chằm chằm một hồi, Hoắc Đình Diễm liền tắt máy rời weibo......
Buổi sáng hôm sau đã là thứ sáu, lại chuẩn bị được nghỉ.
Kết quả, vừa mới hết tiết một, cô giáo Triệu quả nhiên liền giống như tối hôm qua Nguyễn Nghiên Nghiên nói, dẫn theo một nữ sinh tiến vào lớp.
Nữ sinh cắt tóc ngắn, nhìn phi thường soái khí, hơn nữa lớn lên rất cao, mặc một chiếc áo hoodie màu đen cùng quần jean, bộ dáng thanh tân, tinh xảo, quan trọng nhất là.... Nữ sinh này còn đeo khuyên tai, dưới ánh đèn phòng học, khuyên tai lấp la lấp lánh.
Cô giáo Triệu vừa dẫn người vào, trong lớp liền phát ra một trận kinh hô.
Nữ sinh này, cũng quá ngầu rồi.
Khương Yên cũng nhịn không được ngẩng đều lên nhìn, sau khi nhìn chằm chằm một hồi, cô cuối cùng cũng nhận ra người này là ai.
Đây là Khổng Hâm, thời điểm cô vẫn là Khương Yên ở đời trước, có một ca sĩ đột ngột nổi lên. Cô ấy nhìn qua có vẻ là ca sĩ rock n roll nhưng trên thực tế, Khổng Hâm tuy xác thật có tiếp xúc với rock n roll nhưng một khi cô ấy xướng tình xa, thanh âm kia, đủ để làm người nghe nổi da gà, quá mức thâm tình.
Sau khi cô ấy nổi tiếng liền bị mọi người đào xới quá khứ lên, thì ra hồi cao trung cô ấy có tiếp xúc với ca hát, là một ca sĩ ở quán bar.
Chẳng qua Khương Yên không biết thì ra Khổng Hâm cùng Hoắc Đình Diễm học cùng một trường, cô nhíu mày suy nghĩ, nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được gì.
Trước nay cô đều quá mức chú ý đến Hoắc Đình Diễm, căn bản nhớ không nổi tin tức của những người khác.
Cô giáo Triệu nhìn xung quanh một vòng, thời điểm liếc đến vị trí ngồi của Khương Yên, hơi dừng một chút nói
"Khương Yên, em cùng bạn học mới ngồi cùng bàn được không?"
Khương Yên hiện tại đang ngồi cùng bàn với Triệu Thư Dương nhưng Triệu Thư Dương bởi vì việc nhà mà đã hơn một tháng không có đến trường, một đoạn thời gian này cũng coi như là chính mình một người ngồi một bàn.
Ý của cô giáo Triệu là, Khương Yên hiện tại vừa đúng lúc thay đổi, trong lớp cũng không có mấy bạn học nguyện ý giao lưu với cô, như vậy kỳ thật rất không tốt, tâm lý độ tuổi này của các cô rất nhạy cảm cùng yếu ớt, cô giáo Triệu vừa mới cùng học sinh mới nói vài câu, cảm thấy học sinh này con người không tệ lắm, có thể hảo hảo giao lưu một chút, nói không chừng còn có thể trở thành bạn tốt.
Học sinh trong lớp thực nghiệm này kỳ thật mỗi người đều thực tâm cao khí ngạo, chướng mắt người khác. Hơn nữa, Khổng Hâm là đi cửa sau tiến vào, bọn họ nhất định sẽ phi thường bài xích cô.
Một khi đã vậy, chi bằng để hai người bọn họ ngồi cùng bàn, ít nhất thỉnh thoảng còn có thể nói với nhau vài câu linh tinh.
Khương Yên .....
Cô ngước mắt nhìn Khổng Hâm Được ạ
Khổng Hâm cũng nhìn chằm chằm cô sau đó thu hồi ánh mắt.
Cứ như vậy, Khương Yên không thể hiểu được cùng Khổng Hâm trở thành bạn cùng bàn, thậm chí....
Cô giáo Triệu nhìn xung quanh tìm vị trí ngồi cho hai người, nhìn nửa ngày, chỉ có mỗi bàn học phía sau của Hoắc Đình Diễm là còn trống, cô giáo Triệu tạm dừng giây lát, cảm thấy vị trí đó cũng không tồi.
"Khương Yên em chuyển đến ngồi bàn học phía trước Hoắc Đình Diễm, Hoắc Đình Diễm em dịch xuống phía dưới một chút"
Hoắc Đình Diễm gật gật đầu Vâng
Anh người cao, hơn nữa thường xuyên xin nghỉ cho nên vì thời điểm ngẫu nhiên rời đi hoặc tiến vào không quấy rầy đến những bạn học khác, vẫn luôn là ngồi bàn cuối.
Cứ như vậy, Khương Yên từ ngồi cùng bàn với Hoắc Đình Diễm, đến cách xa ngàn dặm, lại một lần nữa trở lại, ngồi ở vị trí cách Hoắc Đình Diễm rất gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!