Chương 3: (Vô Đề)

Biên tập: Cải

Trường bọn họ mỗi lớp có 46 học sinh, cô đi cửa sau vào khiến lớp thực nghiệm có tận 47 học sinh.

Khương Yên ngồi trên giường trầm tư, cúi đầu nhìn thời gian, cô là sống lại, trở về về mấy năm trước, như vậy.... Cô đâu, là ở nơi khác hay là cùng Khương Yên tráo đổi linh hồn.

Trước ngày hôm nay, Khương Yên sẽ không tin tưởng loại chuyện như tráo đổi linh hồn này xảy ra nhưng hiện tại khi sự việc đã xảy ra trên người mình, cô không thể không tin tưởng.

Cô nhíu mày, cảm thấy bản thân cần phải trở về gia đình nguyên bản của mình một chuyến.

Sau khi hạ quyết tâm, Khương Yên cầm điện thoại lên bấm một dãy số, nhưng vừa mới gọi xong ở đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang liên lạc không tồn tại..."

Khương Yên nhìn chằm chằm di động như là muốn đem nó nhìn thấu thành một cái động! Mặc dù như vậy nhưng cũng chẳng thể thay đổi được gì, cô nghĩ nghĩ giây lát liền bấm một dãy số khác gọi đi, cũng may điện thoại nhanh chóng thông.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ quen thuộc Ai vậy?

Khương Yên hơi ngừng một lát, rũ mi mắt che dấu cảm xúc trong mắt, nhẹ giọng nói

"Xin chào, tôi tìm Khương Yên"

Cái gì?

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói thầm

"Khương Yên nào? Cô hình như gọi nhầm số rồi?"

Khương Yên sửng sốt, từ trên giường đứng bật dậy, cực kỳ căng thẳng cùng kích động

"Không hề, cháu gái bà không phải tên là Khương Yên sao?"

"A, Cô gái nhỏ, cô hẳn là muốn lừa gạt tiền đi. Cháu gái tôi đúng thật tên là Khương Yên nhưng mấy năm trước đã.... Sao nào, cô hiện tại muốn giả làm bạn học của nó để lừa tôi? Thủ đoạn lừa đảo có thể cao minh hơn được không?..." Nói xong bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

Mà Khương Yên... bên tai vẫn luôn vang vọng lời người kia vừa nói.

Khương Yên đã chết... Cô đã chết từ mấy năm trước???

Cô gắt gao nhìn chằm chằm di động, vẻ mặt khó có thể tiếp thu. Sao lại có thể như vậy?

Tay cầm điện thoại của Khương Yên run rẩy, lục lại trong trí nhớ một dãy số khác, gọi đi.

Một phút sau, đôi mắt Khương Yên ửng đỏ... Đáp án vẫn giống nhau, Khương Yên mấy năm trước đã chết. Tay cô vô lực rũ xuống, điện thoại theo đó mà rơi xuống giường.

Khương Yên hô hấp dồn dập, từ trên giường bò xuống, chạy ra bên ngoài...

Cô muốn có đáp án, muốn chứng kiến chân tướng sự việc!

Nguyễn Nghiên Nghiên vừa về đến ký túc xá, nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của Khương Yên liền ngăn cô lại

"Khương Yên! Cậu sao vậy?"

Khương Yên không thèm để ý đến Nguyễn Nghiên Nghiên, một mực chạy xuống dưới tầng, sau đó phát hiện ra, bản thân hiện tại không có nơi nào để đi.

Cô vốn dĩ không phải là người ở nơi này, cô vốn ở một thành phố khác, sau khi lên đại học mới chuyển đến đây.

Cô đứng ở dưới ký túc xá, chớp chớp mắt nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh.... cô dường như chẳng còn chỗ nào để đi.

Sau khi đứng lặng một chỗ hồi lâu, Khương Yên đột nhiên ngồi xổm xuống. Cô cũng không biết chính mình phải làm thế nào mới có thể trở về. Trong lúc nhất thời có cảm giác như bản thân bị cả thế giới vứt bỏ vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!