Chương 27: (Vô Đề)

Biên tập: Cải

Trước lúc Khương Yên đàn, hai lão sư bên cạnh anh đã thảo luận câu

"Đây là học sinh câu lạc bộ âm nhạc?"

"Không phải, tiết mục đăng kí là bản Sonata ánh trăng"

Bản nhạc này cũng không phải là rất khó nhưng cũng không phải đặc biệt đơn giản, chính là có mấy đoạn sẽ tương đối phức tạp một chút, nếu như đàn tốt thì bản nhạc vang lên sẽ đặc biệt ưu nhã, êm tai.

"Trước tiên cứ thử nghe xem sao"

Được

Khương Yên sau khi khom lưng chào liền ngồi xuống trước dương cầm. Khoảng thời gian này cô đã luyện tập rất nhiều, thời điểm mới ngồi xuống tuy rằng có chút khẩn trường nhưng kỳ thật vẫn còn tốt.

Cô chỉ cần tưởng tượng đến Hoắc Đình Diễm đang nhìn chính mình, bản thân còn có cơ hội được cùng anh biểu diễn liền cảm thấy tràn đầy sức lực!

Khương Yên hít sâu một hơi, đem ngón tay đặt ở trên bàn phím, hơi rũ mi nghiêm túc bắt đầu đàn.

Thời điểm đánh đàn cô sẽ tự giác đem những tạp âm xung quanh bỏ ngoài tay, chỉ chuyên tâm đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Ngón tay Khương Yên thon thả, linh hoạt, mới đầu mọi người còn có chút nghe không rõ nhưng một lát sau, tất cả đều trừng lớn mắt, không tin được vào tai mình.

Khương Yên thực sự biết đánh đàn???

Hơn nữa hình như còn đánh rất hay!!

Ngón tay cậu ta thật linh hoạt, nhìn thật đẹp!

Ngồi ở trước đàn dương cầm, toàn thân Khương Yên phát ra một loại khí chất đặc biệt thu hút người khác.

Hoắc Đình Diễm nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, thu hồi lại ánh mắt của mình, trầm tư.

Mà Hướng An Lan, giờ khắc này lại thực sự bị chấn kinh rồi. Anh ta không hề biết cái cô fan cuồng Khương Yên này lại có tài nghệ đến bực này.

Một bản nhạc kết thúc, Khương Yên đứng lên nói lời cảm tạ. Cô ngước mắt, đôi mắt cong cong nhìn về phía Hoắc Đình Diễm bên kia, cùng anh liếc mắt một cái, mạc danh ở trong ánh mắt anh nhìn thấy được khen ngợi cùng cổ vũ!

Cô nghĩ, chính mình hẳn là đàn không tồi đi......

Giáo viên ngồi dưới đài đều trầm mặc, hoàn toàn không biết nên nói gì hoặc là nên làm gì.

Biểu hiện của Khương Yên khiến mọi người đều cảm thấy ngoài dự đoán, mọi người ban đầu đều không tin cô biết đánh đàn, chỉ cho rằng cô là tới quấy rối, kết quả không nghĩ tới.... Khương Yên không chỉ biết đánh đàn, mà còn đàn hay đến như vậy.

Hai vị lão sư nhìn Khương Yên, thấp giọng hỏi Đàn không tệ

Một lão sư khác nhìn cô, thấp giọng hỏi

"Giống như có chút gượng, là thật lâu rồi không đánh đàn sao?"

Khương Yên gật đầu

"Vâng, em có một đoạn thời gian không đụng đến đàn ạ"

Một người khác lại cười cười hỏi

"Chỉ biết đàn mỗi bài này hay còn biết đàn những bài khác nữa?"

Khương Yên cắn môi, nhìn Hoắc Đình Diễm nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!