Biên tập: Cải
Mà Khương Yên hiện tại, ở thời điểm mối quan hệ giữa ba Khương và mẹ Khương còn chưa xuất hiện vấn đề, mẹ Khương đối với cô tràn đầy chờ mong.
Lúc cô còn học tiểu học, mỗi ngày đều mang cô ra cửa đi học, bất luận sớm hay muộn đều sẽ luôn bồi cô, có những lúc bởi vì đưa cô đi học lớp tài năng mà mùa đông 6 giờ rưỡi bà đã phải dậy.
Chỉ là, khi Khương Yên học sơ trung, quan hệ vợ chồng hai người xuất hiện vấn đề, mẹ Khương liền không còn đưa cô đi học nữa.
Nhưng nếu thực sự muốn báo danh, hảo hảo luyện tập lại một tháng, kỳ thật Khương Yên hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí còn có thể biểu diễn cực kỳ thành công.
Nghe vậy, Nguyễn Nghiên Nghiên ngạnh hạ nhìn cô Cậu, cái đồ lừa đảo
Khương Yên ...
Hoắc Đình Diễm cũng nghiêng đầu nhìn tay cô, ngón tay thon dài, đặc biệt trắng nõn, bất quá lòng bàn tay lại xuất hiện vết chai, đó là ấn ký do luyện đàn để lại.
Anh vân đạm phong khinh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt hỏi
"Cậu không phải biết đàn dương cầm sao?"
Khương Yên biết đàn dương cầm, trước đó Hoắc Đình Diễm không biết, việc này là bị Dụ Hướng Văn hỏi được ở trên lớp học bổ túc.
Khi đó, thời điểm làm bài tập Khương Yên ngửa tay bị bọn họ nhìn thấy, Dụ Hướng Văn ai da một tiếng hỏi sao ngón tay cô lại bị như thế này, giống như tay của Hoắc Đình Diễm vậy, đều có vết chai.
Khương Yên lúc đó cũng không biết suy nghĩ cái gì, thực bình tĩnh nói đó là do khi còn nhỏ luyện đàn dương cầm lưu lại.
Lời này vừa nói ra, mặt khác hai người đều ngẩn cả người.
Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Cảnh Hoán liếc nhìn nhau, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, trăm miệng một lời hỏi
"Cậu làm sao biết được?"
Hai người này, từ khi nào lại hiểu biết về nhau như vậy?
Khương Yên rõ ràng cũng vô cùng sửng sốt, cô không nghĩ tới ngày đó thuận miệng nói cùng Dụ Hương Văn lại bị Hoắc Đình Diễm nghe thấy, hơn nữa.... còn nhớ kỹ.
Cô nhíu mày nghĩ nghĩ, thời điểm khi ấy mình cùng Dụ Hướng Văn bọn họ nói chuyện, người này rõ ràng không phải là đang làm bài tập sao?
Cô ghé mắt, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm, mím mím môi, nói Cậu nghe thấy?
Hoắc Đình Diễm thực bình tĩnh gật đầu Ừ
Nguyễn Nghiên Nghiên hồ nghi nhìn về phía hai người, trợn tròn mắt hỏi Khương Yên
"Khương Yên, thì ra cậu biết đàn dương cầm a! Cậu không phải sẽ còn biết đàn ghi -ta nữa chứ?"
Khương Yên ....
Cái này, đến phiên Cảnh Hoán chấn kinh rồi.
"Cậu thì ra đa tài đa nghệ như vậy a?"
Là bọn họ đã xem thường cô rồi.
Khương Yên ngượng ngùng cười cười
"Kỳ thật đều là học khi còn nhỏ, hiện tại chỉ sợ đã quên gần hết"
Cậu nói bậy Nguyễn Nghiên Nghiên liếc mắt nhìn cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!