Biên tập: Cải
Ngón tay Khương Yên run rẩy, nhận lấy, giọng khàn khàn Cảm ơn
Vừa muốn khóc, rõ ràng cô cũng không phải là người cảm tính.
Hoắc Đình Diễm nhìn đôi mắt đo đỏ của cô, mất tự nhiên dời mắt Đi thôi
Khương Yên ừ một tiếng, đè nén nước mắt đang trực trào, cầm lấy túi chườm áp lên hai mắt mình. Sau đó, cả một đoạn đường, ba người đều tương đối trầm mặc.....
Sau khi mua xong đặc sản, Khương Yên cũng hiểu đã đến lúc nói tạm biệt, cô không chờ hai người mở lời liền tự động nói trước.
"Anh Giang, em còn có việc, không thể đi cùng hai người nữa rồi" Cô quơ quơ đồ vật trong tay, nước mắt nhìn về phía chàng trai đang đứng đút tay túi quần bên kia, cười vẫy vẫy tay
"Hoắc Đình Diễm, hẹn gặp lại tại trường học"
Nói xong, cũng không đợi Hoắc Đình Diễm trả lời, Khương Yên xoay người liền chạy.
Giang Bạch nhìn bóng dáng của cô, nhìn Hoắc Đình Diễm nói
"Bạn học này của em, rất thú vị"
Hoắc Đình Diễm dõi theo bóng dáng đơn bạc của cô, Khương Yên thật gầy, vẫn là chiếc đuôi ngựa nhìn thấy hồi sáng nhưng hiện tại đã có chút rối loạn.
Cô chạy rất nhanh, đuôi ngựa bay bay, giống như ánh mặt trời vậy, làm người chói mắt.
Nhìn một lúc, Hoắc Đình Diễm thu hồi ánh mắt
"Đi thôi, về khách sạn"
Hai người xoay người, đi hướng ngược lại......
Khương Yên xách theo túi đặc sản vừa mua được, lại đi đến cửa hàng bán hoa mua hai bó hoa, sau đó mới đến mộ viên thành phố S
Cô muốn trước khi rời đi đến thăm ba mẹ một chút, về sau phỏng chừng không có nhiều cơ hội trở lại đây.
Khương Yên ngồi ở mộ viên một khoảng thời gian, cùng ba mẹ tâm sự thật lâu mới rời đi. Cô mua vé máy bay vào buổi tối trở về, thời điểm về đến nhà, căn nhà vẫn như cũ đen nhánh một mảng, không một bóng người.
Khương Yên bôn ba cả ngày, cả người cũng đã đến cực hạn, không có nhiều thời gian nghĩ ngợi này nọ, nằm xuống rất nhanh liền ngủ say.
Cả một ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng đã qua......
Buổi sáng ngày hôm sau, nắng sớm mờ mờ.
Khương Yên ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại, việc đầu tiên làm chính là đi đến tiệm cắt tóc, đem một đầu tóc dài cùng bộ tóc máy nặng đến có thể đè chết người kia cắt đi.
Nếu muốn thay đổi, vậy thì phải thay đổi triệt triệt, để để.
Cô bảo nhà tạo mẫu làm cho mình một kiểu tóc thanh xuân một chút, tóc ngắn ngang vai, hơi uống ở phần đuôi, tóc mái cũng làm cho mỏng hơn.
Tổng thể nhìn qua tươi trẻ lại có chút tinh nghịch.
Sau khi làm xong, Khương Yên nhìn chính mình trong gương, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
Khương Yên chân chính, rốt cuộc cũng đến.
Từ tiệm cắt tóc đi ra, Khương Yên còn đi dạo phố, mua thêm không ít quần áo. Nguyên chủ tương đối xa xỉ, đồ mua đa số là hàng hiệu, nhưng trên thực tế có rất nhiều kiểu dáng đều không phù hợp với tuổi tác của cô.
Khương Yên đem những bộ quần áo không thích hợp kia đều đóng gói, đặt ở trong ngăn tủ làm kỉ niệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!