Chương 937: Hoàn

"Bây giờ cả bố và anh trai đều đang ngồi tù, cho dù không bị tuyên án tử hình thì cũng chẳng thể ra ngoài nữa. Mẹ thì tức đến phát bệnh, nằm liệt giường sống lay lắt từng ngày. Đây chẳng phải là kết cục mà cô mong muốn sao?"

"Đó từng là người nhà của cô đấy! Sao cô có thể nhẫn tâm đến mức này chứ?!"

Đối mặt với tiếng chất vấn đầy kích động của Kỷ Minh Vi, Kỷ Hòa chỉ đứng yên, ánh mắt bình thản nhìn cô ta như đang nhìn một người xa lạ. Cô chỉ thấy tất cả thật nực cười.

Cô vẫn còn nhớ rõ, vào một ngày trời đầy mây xám xịt, bản thân bị nhà họ Kỷ thẳng tay đuổi ra ngoài. Trên người cô lúc đó chỉ có duy nhất một chiếc vali hai mươi inch. Kỷ Sâm thì giả vờ từ bi, ném cho cô năm trăm nghìn như bố thí cho một con chó bên đường.

Một người không có gì trong tay như cô, phải đối mặt với khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ, phải hứng chịu vô số lời mắng nhiếc và chế nhạo trên mạng. Cũng từ lúc đó, địa ngục trần gian bắt đầu mở ra với cô. Nếu là người khác, liệu có thể chịu đựng nổi không?

Rốt cuộc là ai mới là kẻ nhẫn tâm đây?

Nhà họ Kỷ vốn nên sụp đổ từ hai mươi năm trước rồi. Cô chẳng qua chỉ đẩy mọi thứ trở về đúng quỹ đạo vốn có của nó.

Nghĩ đến việc Hạ Phong vẫn đang thong thả ngồi trong phòng khách, chuẩn bị chơi đùa với Kỷ Minh Vi, Kỷ Hòa chỉ khẽ cong môi, mỉm cười.

"Đúng, tôi chính là người nhẫn tâm như vậy đấy."

"Nếu rảnh rỗi nhiều lời với tôi thì chi bằng suy nghĩ xem nên cầu xin nhà họ Hạ kiểu gì cho hợp lý đi."

Lời nói đó như một cái tát giáng thẳng vào mặt Kỷ Minh Vi, nhưng cũng khiến trong lòng cô ta lóe lên chút hy vọng.

Cô ta lập tức quay sang quản gia nhà họ Hạ, hỏi với vẻ nôn nóng:

"Quản gia, tôi có thể gặp cậu chủ Hạ bây giờ không?"

Người quản gia lạnh lùng trả lời:

"Cô Kỷ Minh Vi, rất tiếc phải làm phiền cô đợi thêm. Cậu chủ vừa mới đến giờ nghỉ trưa, hiện tại đã ngủ rồi."

Kỷ Minh Vi trừng mắt:

"Không thể nào! Rõ ràng lúc nãy Kỷ Hòa vừa từ phòng anh ấy bước ra!"

Quản gia vẫn giữ thái độ bình thản, đáp:

"Cậu chủ muốn nghỉ lúc nào là việc của cậu chủ, chúng tôi không can thiệp được. Cô muốn gặp, thì đành phải đợi cậu chủ thức dậy."

"Thế... vậy khoảng bao lâu thì anh ấy sẽ ngủ dậy?"

"Cái này thì tôi cũng không rõ."

"Cho tôi vào trong đợi cũng được chứ?"

"Xin lỗi. Không có lệnh của cậu chủ thì tôi không thể để người ngoài vào."

Những lời từ chối lạnh tanh, kèm theo thái độ coi thường, như từng nhát dao đâm vào lòng tự tôn của Kỷ Minh Vi. Cô ta nghiến răng ken két:

"Được. Vậy tôi đứng đây đợi. Khi nào cậu chủ Hạ dậy thì ông báo cho tôi biết."

Trước cửa nhà họ Hạ không có ghế, Kỷ Minh Vi chỉ có thể đứng giữa trời nắng chói chang. Ánh nắng khiến mồ hôi trên người cô ta đầm đìa, mắt cũng cay xè. Lớp trang điểm tinh tế ban sáng giờ đây đã nhòe nhoẹt, khiến khuôn mặt cô ta lem luốc như một con gấu trúc.

Đôi giày cao gót mang theo cũng khiến mỗi bước đứng đều đau nhói như giẫm lên lưỡi dao.

Cách một bức tường, Hạ Phong đang thong thả nằm dài trên ghế sofa, nhâm nhi ly rượu trong khi nhìn hình ảnh Kỷ Minh Vi qua camera giám sát. Anh nhếch môi cười, hoàn toàn không có chút thương hại nào.

Hạ Tri An đi ngang qua, nhìn thấy màn hình thì chỉ lắc đầu:

"Em trẻ con quá rồi đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!